Tô Hải Châu giận dỗi phụ thân, đến cơm cũng không muốn ăn chung với ông ấy. Nàng từ lúc về phủ vẫn luôn đóng chặt cửa phòng, A Bích gọi thế nào cũng không chịu ra. Đường đường là thừa tướng đương triều, vậy mà lại đi gây sự với người ta.
A Bích đi đến phòng khách, thấy đại nhân vẫn đang ngồi trước bàn ăn, bát đũa vẫn y nguyên không có dấu hiệu đụng vào. Nàng thành khẩn nói :”Lão gia, tiểu thư nói người cứ ăn trước đi, cô ăn trong phòng.”
Tô Nhạc thở dài một hơi, cũng không hiểu vì sao lúc đó lại vì một chuyện cỏn con mà đi gây chuyện với lão già Vệ Khanh đó. Thực ra Tô Nhạc biết Châu Nhi không giận ông, chẳng qua là nàng đang muốn ông tự suy nghĩ về hành động nông nổi này của mình.
Từ lúc Tô Nhạc đi Tô Châu về, Châu Nhi đã thay đổi rất nhiều. Không còn khép mình trong phòng cả ngày nữa, nói chuyện với người khác cũng cởi mở hơn. Đối với cha mình trước nay không thân thiết nhưng giờ lại nói cười vui vẻ, ông tự cảm thấy đây là một chuyện tốt. Tuy nhiên, Phương Giám Minh đó là người đã có hôn ước, ông không thể để con gái mình quá gần gũi với hắn.
Hải Châu thấy trong ông tay áo mình như có thứ gì đó cộm cộm, nàng lấy ra xem thử thì phát hiện một hộp gỗ. Hộp gỗ đàn hương nhỏ, thiết kế tinh xảo từng nét chạm khắc, nghĩ tới lúc nãy trong đám đông chen chúc, cũng không biết ai đã nhân cơ hội dúi vào tay áo của nàng.
Hải Châu mở hộp gỗ ra, bên trong là một cặp trâm cài tóc Phượng hoàng như ý bạch ngọc. Người có thể thần không biết quỷ không hay lén bỏ thứ này vào người của nàng cũng chỉ có thể là hắn, Phương Giám Minh. Nàng đặt cặp trâm cài tóc này lên bàn, ngắm nghía nó rất lâu. Hai cây trâm bạch ngọc thon dài, trang nhã tinh tế lại không kém phần thanh nhã thoát tục.
Hải Thị chỉ không hiểu, vì sao Phương Giám Minh lại tặng thứ này cho nàng. Một lúc sau nàng liền gọi A Bích vào, A Bích thấy cặp trâm ngọc trên bàn, khẽ kêu lên:”Tiểu thư, đẹp quá.”
Hải Thị tì người lên bàn nghĩ ngợi một lúc, rồi lên tiếng hỏi:” Ngươi nói xem, nam nhân tặng nữ nhân trâm để làm gì ?”
Trên đời này không phải có rất nhiều thứ quý giá khác sao, cứ phải tặng trâm? Trước đây nàng làm vỡ cặp trâm ngọc sư phụ tặng, bây giờ Phương giám Minh cũng tặng lại nàng một cặp tương tự. Nàng đã nghĩ cả buổi, nhưng vẫn luôn không hiểu.
“Tiểu thư, người bình thường thông minh nhanh nhẹn, sao hôm nay lại không tinh ý như vậy. Nam nhân tặng nữ nhân trâm, chính là biểu đạt tình ý.”
Hải Thị nhớ có đọc qua một câu thơ thế này:
“Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm
Định bất phụ tương tư ý.”
Hải Thị từ nhỏ đã được nuôi dạy như một nam nhân, nàng giỏi nhất là bắt tên cưỡi ngựa, xưa nay vốn không quan tâm đến những thói hồng trần ở nam nữ. Nàng nhắm mắt là nghĩ tới sư phụ, mở mắt cũng là sư phụ, cũng chưa từng tìm hiểu nên có hơi bỡ ngỡ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phương Giám Minh xuất thân từ gia đình danh giá, hắn biểu đạt tình ý như vậy đúng thực rất hợp với phong cách của hắn.
A Bích nhìn cây trâm trên bàn của nàng, tròn mắt há hốc miệng :”Tiểu thư, không phải là của tiểu Hầu gia tặng đó chứ?”
Thấy Hải Thị không nói gì ,nàng lại bắt đầu tiếp tục bài ca giữ lễ nghĩa :”Không được đâu tiểu thư, ngài ấy đã có hôn ước, sao có thể tùy tiện tặng thứ này cho người khác.”
“Trai chưa vợ gái chưa chồng, ta cảm thấy chuyện này rất bình thường. Hơn nữa ta còn không sợ, em lo cái gì.”
Hôm sau A Bích đã chọn cho nàng một bộ y phục màu xanh ngọc rất đẹp, nhưng nàng lại không vừa mắt. Hải Thị kêu em ấy tìm lại một bộ khác, màu nhạt chút vì nàng muốn cài cây trâm đó đến phủ đô úy. Nhưng nghĩ thế nào cũng không đúng, nàng và Phương Giám Minh không hứa hẹn không nói trước, nàng làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ.
Nàng đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn cất hộp trâm đó vào trong tủ, mặc bộ quần áo mới cùng A Bích đi dự tiệc.
Đô úy phủ có hai người con, một là thiên kim Liễu Hải Đường, hai là lệnh công tử Liễu Doãn Đường. Chàng ấy chắc cùng tuổi với Húc vương, năm nay khoảng chừng mười tám, tài mạo song toàn, là một người khó kiếm. Thế nên hôm nay Liễu Hải Đường mời các quý nữ trong thành đến mọi người đều tới rất đông, mấy khi mà phủ Đô úy lại náo nhiệt như vậy.
“ Các vị tiểu thư có nhìn thấy người của Tướng phủ không?”
“Tiệc tùng có khi nào cô ta tham gia, vậy mà dịp nào cha mẹ cũng đều bắt gửi thiếp mời.”
“Mấy hôm trước còn nghe nói cô ta ở thao trường làm mưa làm gió, khiến cho Cảnh thế tử mất mặt một phen.”
Một nhóm quý nữ đứng trong vườn hoa, túm tụm lại một chỗ nhàn rỗi nói chuyện trong thành.
“ Ta nghe nói mấy hôm trước cô ta bị ngã xuống hồ Tả Dương, hình như từ đó đầu óc không bình thường cho lắm.”- Một cô nương nhỏ giọng nói với bạn đồng trang lứa của mình, suy cho cùng vẫn sợ người khác nghe thấy.
Cúc Thất Thất đứng bên cạnh không nói gì, lạnh nhạt xem như không quan tâm. Mặc dù nàng không có giao tình với Tô Hải Châu, nhưng mấy hôm nay Giám Minh đều đi tìm nàng ấy, đâm ra nàng có chút không vui.
“Đủ rồi, bàn chuyện nhà của Tướng gia để người khác nghe được thì không hay đâu.”- Thất Thất cẩn thận nhắc nhở bọn họ, hôm trước thấy Tô Hải Châu thân thiết với đám người của Lôi Cẩm Thơ và Vệ Lâm, xem chừng hôm nay nàng ta cũng sẽ tới.
Liễu Doãn Đường có giao tình rất tốt với Húc vương và Phương Giám Minh, hôm nay Liễu tiểu thư cũng gửi thiệp mời cho bọn họ, vậy nên Phương Giám Minh hôm nay cũng tới.
“Đệ không vào bên trong sao?”- Húc vương nghi hoặc nhìn hắn, đã đến cửa rồi còn không vào, đứng bên ngoài làm gì?
“Huynh đi trước đi, tí ta theo sau.”- Phương giám Minh xua xua tay cười tươi, hắn vẫn đứng trước cửa phủ Đô úy đợi.
“Tiểu thư, người cẩn thận.”- A Bích xuống xe ngựa trước, đỡ tiểu thư nhà mình cùng xuống sau. Hải Thị vén rèm trong xe ngựa, nàng mặc một bộ váy áo màu nhạt, nhưng lại có cảm giác bồng bềnh như mây trắng, thanh cao thoát tục lay động lòng người.
Phương Giám Minh thấy nàng tới đang muốn tiến lên chào hỏi, nào ngờ phát hiện trên đầu nàng không cài cây trâm của hắn tặng, liền có chút hụt hẫng. Hắn tặng nàng trâm ngọc, đoán rằng có thể nàng sẽ chọn y phục phù hợp với nó nên cố tình mặc cùng một kiểu với y phục của nàng để đồng nhất, không ngờ nàng lại không đem theo trâm cài.
“Tiểu Hầu gia cũng mới tới sao?”- Hải Thị đi trước hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta cùng vào đi.”- Hắn tiến lên đi song song cùng với nàng, sắc mặt có phần buồn bã.
Nhìn thấy Phương Giám Minh cùng Tô tiểu thư của tướng phủ cười nói sánh vai đi bên nhau, ai không biết còn tưởng bọn họ là một cặp. Lúc này bỗng có người đẩy nhẹ vào tay Cúc Thất Thất, chỉ cho nàng hướng vào của hai người đó.
“Thất tỉ, nhìn kìa.”
Cúc Thất Thất xoay người lại, nhìn thấy bọn họ sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi. Nàng ngẩn người cả nửa ngày, mãi mới lấy lại tinh thần xong quay ra nói với người bên cạnh :”Chắc bọn họ gặp nhau ở cửa thôi.”
“Cúc tiểu thư, bọn họ rõ ràng là mặc y phục cùng màu cùng kiểu, đây chắc không phải ngẫu nhiên chứ.”
“Nhìn kìa, cô nên cẩn thận Tô Hải Châu đó thì hơn, mặc dù cô có hôn ước với Hầu phủ, nhưng mà trong triều Tô tướng một tay che trời, ông ta chỉ cần xin một đạo thánh chỉ, rất có thể sẽ được ban hôn.”
“Phương công tử tài hoa xuất chúng, dung mạo hơn người, ai mà chẳng muốn con gái của mình kiếm được một phu quân tốt.”
Cúc Thất Thất không nghe được nữa tức giận bỏ đi, mà đám quý nữ đó nhìn thái độ gay gắt của nàng liền đẩy nhau im bặt, không dám nói thêm câu nào nữa.
Hải Thị từ biệt Phương Giám Minh tại ngã rẽ, nàng đi vào vườn hoa còn hắn đi thẳng ra sân sau tìm đám người Húc vương đánh cờ, phẩm trà luận đạo.
“Hải Châu!”- Liễu Hải Đường là chủ tiệc, ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy chạy đến trước mặt nàng, kéo nàng lại chỗ của bọn họ tụ hội cùng Vệ Lâm và Lôi Cẩm Thơ.
Từ lần trước có giao tình tốt với bọn họ, nên cũng không cần kiêng dè quá nhiều. Hôm nay nàng thấy trong đám người này có thêm sự góp mặt của một nữ nhân nữa, mà mặc mũi nàng ta giống với Đề Lan đến chín phần, suýt chút nữa nàng bị dọa cho giật mình.
“Đây là Phương Lan, muội muội của Phương công tử.”- Lôi Cẩm Thơ nhìn nàng ấy, giới thiệu cho Hải Thị.
“Chào Phương tiểu thư.”- Hải Thị nhìn nàng ấy nói.
Phương Lan xinh đẹp dịu dàng, lại thuần khiến hiền thục, thực sự đúng là rất giống.
Một lúc sau mọi người tụ hội ở sân khấu được trang hoàng trong hoa viên, bàn tiệc bày biện rất thịnh soạn, cũng rất đẹp mắt.
Nàng ngồi cùng bàn với Lôi Cẩm Thơ và Vệ Lâm, Vệ Lâm quay sang nhìn nàng, vẻ mặt hơi khó xử.
“Hải Châu, ta thay cha mình xin lỗi cô.”
Hải Thị xua tay, cười :” Chúng ta đừng quan tâm tới bọn họ, chuyện đó đâu thể nào ảnh hưởng tới chúng ta được.”
Nghe nàng nói vậy Vệ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi gặp được một nữ tử phóng khoáng như thế, thật sự nàng không muốn vuột mất vị bằng hữu này.
Liễu Hải Đường ngồi ở vị trí chủ tiệc, vui vẻ xem những món quà mà các tiểu thư đưa đến. Vừa xem xong tranh của Hải Thị, nàng rất thích. Nhưng tiếp theo sau đó lại là món quà của Cúc phủ, một bộ y phục làm bằng lụa tơ tằm cao cấp, đi dưới trăng sáng lấp lánh rất đẹp.
Ai cũng đoán rằng món đồ đó là do chính tay Cúc Thất Thất làm ra.
Phương Giám Minh uống một ngụm rượu, cả buổi bày ra vẻ mặt buồn bã, khiến Húc vương không khó nhận ra.
“Đệ làm sao vậy?”
Hắn liếc mắt nhìn theo bóng lưng Hải Thị, nhạt giọng :”Không có gì.”
Húc vương như đã đoán ra vấn đề, trêu chọc hắn :”Giám Minh, ngươi xấu hổ cái gì, cả trâm ngọc cũng tặng rồi. “
“Trâm ngọc thì có là gì chứ, nàng ấy cũng không để ý tới ta.”
Húc vương nhíu mày, khó tin :”Phương Giám Minh, ta nói bình thường đệ cái gì cũng tốt, sao đối với chuyện tình cảm của mình lại ngu ngốc như vậy.”
“Huynh nói gì thế?”
“Có cô nương nào muốn cùng với một người đã có hôn ước dây dưa sao?”
Giám Minh như hiểu ra được vấn đề, không quan tâm lắm :”Chuyện đó cha mẹ ta từ nhỏ đã đính ước, lúc đó ta còn chưa ra đời. Huynh không nhắc, có khi ta cũng quên mất.”
“Đệ không để tâm nhưng Thất Thất để tâm, chuyện đó cả thành Thiên Khải này ai mà không biết.”- Húc vương lườm hắn một cái, nghiêm túc nói :”Đệ xử lí chuyện này cho tốt, nếu không thì sau này danh tiếng của cả hai cô nương đều sẽ bị ảnh hưởng theo.