Chương 148 Nếu không phải em
“Hoàng Kiên, hôm nay em tới để gặp anh lần cuối” An Nhiên nuốt nước mắt vào trong, cố giữ giọng nói vững vàng. “Bốn năm qua có anh nâng đỡ, dìu dắt, mẹ con em sẽ mãi mãi ghi tạc trong lòng.”
“Anh không đồng ý!” Hoàng Kiên gắt lên.
“Đừng nói với anh là em yêu Tống Thành.
Hắn ta không xứng với những điều tốt đẹp của em”
Hai mắt anh đục ngầu những tia máu vì ba đêm không ngủ. Anh bật tới ôm chầm lấy cô.
“An Nhiên, nghe anh. Chúng ta rời khỏi đây. Ba người nhà ta lại sống cùng nhau như trước.”
Hoàng Kiên giống như mất kiểm soát, dùng toàn bộ sức bình sinh lôi kéo cô, gắt gao ép chặt vào lồng ngực, tư thế rõ ràng bộc lộ sự chiếm hữu lớn lao.
Bị bất ngờ, An Nhiên ngã vào lòng anh, y khỏi ghế, lao.
không kịp chống cự. Thân thể nhỏ bé của cô bị Hoàng Kiên siết chặt đến khó thở.
“Không được làm bừa!” Từ đầu chí cuối, Tùng Hưng vẫn đứng ngoài cảnh giới quan sát. Anh tôn trọng An Nhiên, muốn để cô có thời gian riêng tư để xử lý xong sự việc.
Không ngờ Hoàng Kiên lại phản ứng quá dữ buộc anh phải nhảy vào can thiệp tức thời.
“Mau buông cô ấy ra!” Tùng Hưng quát một tiếng, không ngần ngại lao thẳng vào Hoàng Kiên để cướp người. “Cô ấy sắp tắc thở rồi!”
Dù không ăn cơm ba ngày nhưng Hoàng Kiên cũng không phải loại dân bàn giấy vô dụng, tùy tiện vung tay cũng có thế khiến Tùng Hưng loạng choạng ôm mặt, ngã về phía sau, kéo theo một loạt tiếng đổ vỡ ầm ï.
“Đừng… đánh!” An Nhiên tím tái mặt mũi, giọng nói bị bóp nghẹt nhưng vẫn cố níu tay anh, ngăn một trận ẩu đả ngớ ngẩn của hai người đàn ông trưởng thành.
Âm thanh tắc nghẹn của cô đánh thức lí trí của Hoàng Kiên. Anh vội dừng tay, nhìn đến khung cảnh lộn xộn, ghế đổ bàn xô, Tùng Hưng lồm cồm bò dậy, khóe môi bị rách da, chảy máu, anh giật mình ân hận.
“Xin lỗi… Tôi không cố ý”
Phan Tùng Hưng liếc An Nhiên, thấy cô nhìn lại mình bằng ánh mắt cầu mong tha thiết, anh đành miễn cưỡng gật đầu “Tuyệt đối không được làm tổn thương cô ấy”
“Cậu yên tâm. An Nhiên đối ôi là vật trân quý nhất. Tôi thương cô ấy còn không hết, sao nỡ làm đau cô ấy”
Tùng Hưng ngần ngừ một lát rồi đi ra ngoài hành lang, để lại hai người trong phòng. Không muốn An Nhiên sợ hãi, Hoàng Kiên tự mình kéo hộp bánh ngọt đến trước mặt mình, nghiêm chỉnh cầm một miếng bánh mềm xốp, đưa lên miệng nhấm nháp.
“Hương vị vẫn rất tuyệt vời!” Anh mỉm cười. “Đây là bữa ăn cuối cùng của anh à?”
An Nhiên ngước nhìn anh. Cô lắc đầu, đáp: “Làm sao lại là bữa cuối cùng được? Sau này anh còn nhiều bữa ăn ngon hơn nữa mà”
Hoàng Kiên cay đảng nghĩ, nếu không phải tay cô nấu, sơn hào hải vị đối với anh đều nhạt nhẽo như rơm khô. Thấy An Nhiên lại như sắp khóc, anh đau lòng nói: “Em không cần tự trách mình. Là tại anh kém cỏi, cái gì cũng không bằng Tống Thành, nên mới không giữ được trái tim em. Bốn năm qua cũng không thẳng được một tháng”
Giọng nói chua chát của anh như dao cắt vào lòng An Nhiên. Hai hốc mắt cô lại nóng lên, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Những gì anh đã làm cho mẹ con em suốt bốn năm qua, em suốt đời không quên.
Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ làm trâu ngựa báo đáp anh”
“Đừng tự trách mình” Hoàng Kiên thở dài, ngón tay xương xương đưa lên gạt lấy giọt nước nóng hổi đang chực lăn xuống gò má cô, vô cùng xót xa. “Cũng tại anh bất tài, không thể bao bọc, che chở cho em. Nếu anh can đảm hơn, dám cương quyết bày tỏ với em, cầu hồn em sớm hơn thì tốt rồi. Cho nên, An Nhiên à, nếu có kiếp sau hãy làm vợ anh nhé.”
Giọng anh chầm chậm, ấm áp, giống như đang thổ lộ cùng cô trong một buổi chiều hè đã nhạt nắng nơi xứ người năm xưa. An Nhiên lặng lẽ gật đầu, lần đầu tiên cô dám nói với anh những điều cô thực sự giấu sâu trong đáy lòng: “Có những lúc em đã từng mơ ước được cùng anh đi đến tuổi già. Nhưng có quá nhiều cản trở mà em lại không đủ dũng khí để đối mặt. Cho nên không phải tại bất cứ ai khác, chỉ là tại em.”
Một tình yêu thầm kín, lặng lẽ, bần bỉ nhưng lại không đủ trao cho cô dũng khí.
Không có dũng khí, sẽ không thể nâng đỡ nhau đi đến cuối đường.
“Được rồi. Em đã hứa rồi đấy, kiếp sau không được nuốt lời” Hoàng Kiên vuốt má cô, dịu dàng thì thầm. “Anh ôm em lần cuối được không?”
An Nhiên gật đầu, chậm rãi tiếp nhận vòng tay ấm áp của anh. Bốn năm bên nhau, bọn họ còn chẳng mấy khi nắm tay nói gì đến ôm. Nhưng sau hôm nay, mỗi người sẽ tự đi trên chặng đường của riêng mình. Bước đi nào cũng không có người kia “Ăn với anh bữa này. Rồi em trở về làm phu nhân tổng giám đốc. Anh cũng tiếp tục làm một công chức tốt, nhé.”
Hoàng Kiên dịu dàng vuốt ve hai vai cô, giống như khao khát cả đời đều dồn lại trong khoảnh khắc này thôi.
“Anh… nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt. Sau này phải hạnh phúc” An Nhiên gục vào bờ vai dày của Hoàng Kiên, ngăn một tiếng nấc nghẹn. “Dù thế nào cũng phải hạnh phúc, em mới yên lòng.”
“Được” Hoàng Kiên lặng lẽ đem nửa trái tim mình xé rách, đặt vào nơi vĩnh viễn anh không thể lấy ra nữa.
Có một kiểu tình yêu là thế, không cần sống chết lấy được nhau. Nhưng nếu không phải em, vĩnh viễn người nào cũng đều không còn quan trọng.
Từ lúc đó, cả hai đều thinh lặng. Ngàn vạn lời nếu cần thì đã nói, nếu giữ lại thì nhất định sẽ ghim sâu tận đáy lòng, sống để bụng, chết mang theo.
Lúc An Nhiên rời khỏi căn phòng, trên tay cô không còn hộp đồ ăn nữa. Hoàng Kiên lấy lí do chưa ăn xong, muốn giữ lại đến bữa sau. Nhưng cô biết, anh muốn lưu lại một thứ gì đó nhắc anh nhớ về cô gái mình yêu thương suốt bốn năm qua.
“Đã nói xong rồi?” Tùng Hưng vẫn kiên nhãn đứng chờ ở hành lang, thấy cô đi ra, trên mặt là biểu cảm trầm lặng, không yếu đuối khóc lóc giống như anh tưởng, anh có chút bất ngờ. “Em làm tốt lắm. Chúng ta đi thôi”
Anh đưa tay muốn dắt An Nhiên nhưng cô không đáp lại, cứ thế đi bên cạnh anh, hai nằm tay siết chặt. Bên trong lòng bàn tay cô vẫn nóng hối nụ hôn của Hoàng Kiên, nụ hôn mà anh chưa từng đặt nó lên môi cô.
Khi băng ngang qua khu vực chờ, Tùng Hưng thấy thấp thoáng bóng dáng Trần Tuyết Hoa nhưng anh không dừng bước, chỉ một mạch che cho An Nhiên, mau chóng rời khỏi tòa nhà.
Người phụ nữ này… vừa là mẹ vừa là oan gia của Hoàng Kiên. Có lẽ vận mệnh của anh ta đã bất hạnh ngay từ giây phút chào đời rồi.