Chương 164 Toàn thân đều cho em
Ý thức được chính miệng mình thốt ra hai tiếng thân mật kia, An Nhiên ngượng ngùng mãi không thôi.
Không giống như trước kia cô cố tình giả vờ lấy lòng hắn để tìm cách trốn chạy, lần này là gọi thật lòng.
Rèm mi xấu hổ rung động, đôi tay mềm nhỏ nắm chặt vạt áo Tống Thánh, cô cắn cắn môi, quẫn bách muốn giấu mặt vào lòng hắn.
Nhìn vợ nhỏ thẹn thùng như con mèo làm nũng, Tống Thành thấy tim mình sắp sửa nhữn ra, hắn thì thào: “Ngoan, nhắc lại lần nữa anh nghe.”
Thường ngày An Nhiên rất có chủ kiến, tuy không thể hiện ra mặt rõ ràng nhưng cái gì đã không muốn thì cô nhất quyết không làm. Vậy mà mới qua một đêm đã thay đổi hoàn toàn thái độ, lời nói, cử chỉ đều dịu ngọt từ tâm khiến Tống Thành không khỏi thấy khó tin.
Hắn hoàn toàn quên mất mình đã tự nhắc bản thân phải thận trọng từng bước, tỉ mỉ dần dần dệt nên lưới tình để cô ngã vào. Cô tất nhiên phải yêu hắn, bởi vì hắn thật lòng thương cô.
“Ngẩng lên, nhìn anh nào.” Tống Thành đưa bàn tay ấm áp khẽ nâng cằm An Nhiên, nhìn sâu vào mắt cô.
Khuôn mặt xinh đẹp vừa mới ngâng lên, ánh mắt mênh mang e thẹn vừa chạm phải mắt phượng của hắn liền rung động, long lanh nước. Tống Thành một cơn choáng váng không thôi, giống như có một luồng điện mạnh mẽ chạy thẳng từ tim hắn đến đại não, khiến hắn nhất thời không suy nghĩ được gì.
“Bà xã… nhanh chút đi. Hắn gục đầu xuống bả vai tròn trịa của An Nhiên, hàm răng ngứa ngáy nhay cắn đầu vai mềm mịn, bức bối thúc giục cô gọi lại lần nữa hai tiếng kia.
“Ông xã…” Âm thanh còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.
Tống Thành lại được voi đòi tiên, hơi nóng đột nhiên tăng vọt, đòi hỏi thêm lần nữa: “Gọi to lên đi, bảo bối.”
An Nhiên quẫn bách không thôi, hai má giống như có áng mây đỏ rực nghênh ngang bò lên, làm cho dung nhan đã thanh tú lại càng thêm quyến rũ. Trong mắt Tống Thành, dáng vẻ của cô không khác gì một tiểu hồ ly hấp dẫn đến lay động lòng người. Nếu không phải vì hắn đã trải qua nhiều phen rèn luyện tính tự chủ thì đã đem cô lột sạch, ăn không còn một mảnh.
Sau khi ấp ủ cảm xúc một lúc lâu, cánh môi hồng hồng của An Nhiên mới khe khẽ hé mở. Cô ngượng ngùng gọi hai lần: “Ông xã, ông xã của em…”
Cô dâu nhỏ của hắn đúng là rượu cực nặng, làm hắn say chết rồi!
Tống Thành thực sự nhịn không nổi, hơi thở gấp gáp vội cúi đầu, hấp tấp tìm đến môi cô, cứ thế mê mẩn hưởng thụ.
Được chính vợ mình thừa nhận thân phận khiến hắn hạnh phúc đến mức muốn bay lên, nơi mềm nhất trong tim cứ thế tuôn trào sung sướng, giống như lưu luyến cả đời.
Qua một hồi môi lưỡi quấn quýt, An Nhiên hổn hển tách ra, mắt tròn xoe rưng rưng nước nâng lên nhìn hắn. Vừa đúng lúc ánh mắt thâm thúy của Tống Thành cũng hạ xuống, chằm chằm nhìn cô, si mê đến không thấy đường về. Ngàn vạn lời đều không cần nói ra, chỉ cần một khoảnh khắc chan chứa nhìn nhau cũng đủ khiến nội tâm An Nhiên dịu ngọt như có dòng suối mát chan hòa.
Hiểu rõ lòng mình, cô run rẩy thừa nhận những khát khao thầm kín nhất, khẽ kiểng chân lên, khóe môi mọng ươn ướt lại hé mở, mời gọi hắn lần nữa tiến vào.
Trên mặt Tống Thành tràn đầy ý cười. Thì ra nụ hôn được cô cam tâm tình nguyện dâng lên lại ngọt đến như vậy. Hắn muốn được nếm cả đời.
An Nhiên.
An Nhiên của riêng hắn. Thực muốn cùng cô nắm tay nhau, tự tại an nhiên đi hết quãng đời còn lại.
Bàn tay Tống Thành không an phận. Biết được chủ nhân đang vội vã, chúng tự túc bò lên những nơi mềm nhất, tự mình tận hưởng cảm giác dễ chịu.
An Nhiên cũng nâng ngón tay, giúp hắn cởi cúc áo.
Đột nhiên, Tống Thành hít một ngụm thật sâu, mất mấy giây để trấn định lại dục vọng đang bừng bừng dâng lên. Hắn muốn cô đến chết mất, nhưng lại sợ làm cho cô kinh hãi. Kí ức về lần cuối bọn họ cùng nhau làm loại chuyện này thật không dễ dàng để quên.
Một đêm ấy hắn giày vò An Nhiên đến chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Âm thanh nức nở khóc đến khản tiếng của cô đến giờ vẫn ám ảnh hắn.
Tống Thành tự thấy ghét bỏ chính mình.
Hắn cắn nhẹ môi cô một cái, thì thầm: “Anh đi tắm rửa, em ngủ đi.”
Không ngờ An Nhiên lại buột miệng: “Để em giúp anh”
Giúp hắn… tắm?
Tống Thành cười cười, trước kia ép buộc thì không chịu, giờ lại chủ động chui vào hang cọp, xem ra vợ nhỏ của hắn đúng là thay da đổi thịt hoàn toàn.
Hắn thấy trong lòng tê dại vì khoan khoái lạ thường.
Có lẽ thấy mình đã quá chủ động, An Nhiên đỏ bừng mặt, kiếm cớ thoái thác: “Không phải là anh đang bị thương sao? Em giúp anh kì lưng.”
Bị thương cũng không phải mới bị, Tống Thành khiêu khích nhìn cô, khóe môi gian xảo nhếch lên: “Anh thấy là em đang muốn nhìn trai đẹp thì đúng hơn.”
Kiêu ngạo! An Nhiên giận dỗi cắn bắp tay hắn một cái nhưng ánh mắt lại mềm mại khác thường. Cô khẽ đưa tay chạm nhẹ vào vết thương, sau đó giật mình thu tay lại.
“Anh đau không?”
“Không.” Tống Thành cọ cọ vào má cô, cười đáp.
“BỊ vợ yêu đâm một cái, hạnh phúc vô vàn.”
Hắn đang mỉa mai sao? An Nhiên áy náy ngập tràn, mấp máy môi định nói xin lỗi. Không ngờ, lời chưa thốt ra đã bị hắn chặn lại: “Không cần áy náy. Bảo bối, dù em làm gì, trong lòng anh đều vui vẻ chịu đựng. Cho nên…“ Máu huyết hắn lại rục rịch cuồn cuộn, ngón tay thuần thục vươn lên cởi áo cô, nhân tiện xoa nắn vài nơi thú vị. “… Anh ở đây, hãy đến và chà đạp anh đi.”
Da thịt đụng chạm khiến toàn thân An Nhiên run rẩy, tự giác dựa hẳn vào người hắn. Lúc đầu là cô muốn giúp, hiện tại tình huống đã đổi thành cô nhắm mắt lim dim hưởng thụ sự phục vụ của hắn.
Lưng An Nhiên áp vào tường, một chân nâng lên, gác lên vai Tống Thành. Cô rên rỉ: “Khoan… em… còn chưa tắm… Cả một ngày lăn lộn khắp nơi, nhất định mồ hôi đầy người. Không ngờ, Tống Thành nghe thấy lại giống như bị cái gì kích thích tột độ, cứ thế rúc vào nơi ấm áp nhất mà hôn.
“Không cần. Anh giúp em làm sạch… Hắn thì thầm dụ dỗ, đầu lưỡi quả thực đảo loạn mọi nơi, không buông tha từng nếp gấp nhỏ. “Bảo bối, mở chân rộng hơn đi em.”
Một đêm này, Tống Thành cực kì khắc chế.
Vợ chồng son không làm đến bước cuối cùng, hắn chỉ chăm chú yêu chiều, chăm sóc cô từng li từng tí, làm cô hết lần này đến lần khác phải kêu tên hắn. Đến khi An Nhiên đã mệt nhoài, hắn ôm cô vào lòng, nâng niu như ngọc quý. Hơi thở ngọt ngào của hai người quẩn quanh, vấn vít nhau, quyện lại đến mức không thể tách rời.
“Vợ yêu của anh…”
“Ừm…?“ An Nhiên mơ mơ màng màng nhắm mắt ngửi mùi hương nam tính nhàn nhạt trên người hắn.
Tống Thành lấy đầu mũi cọ cọ gò má cô, hạ giọng trầm thấp: “Mở mắt nhìn anh, ông xã của em muốn nói với em một việc quan trọng.”
Thấy giọng điệu hắn nghiêm túc khác thường, An Nhiên hơi giật mình, thảng thốt nâng mí mắt. Có phải…
liên quan đến Vũ Như không? Chị ta vẫn được sự ủng hộ của cha mẹ hắn, có khi nào cô phải lùi về sau, không thể xuất đầu lộ diện?
Nếu vậy… An Nhiên đau lòng nghĩ… Nếu vậy, cô đành buông tay…
“Anh nói đi, em nghe đây.”
Tống Thành nâng tay chạm lên gò má An Nhiên một chút: “Anh không định tổ chức lại lễ cưới.”
“Lễ cưới?“ Lần trước bị bỏ thuốc nên cô không nhớ gì nhiều.
“Lần trước quả thực làm rất qua loa, ngay cả về nhà chính thắp hương cho tổ tiên cũng không làm, đêm tân hôn thì… Đúng là anh không thiết tha gì với hôn lễ, cũng khiến em phải chịu thiệt thòi.
An Nhiên nhất thời ngây ngẩn, không biết nên làm gì, chỉ ấp úng: “Việc quan trọng anh nói… chỉ có như vậy?”
Hắn lập tức hiểu ý cô, liền cười: “Chỉ có vậy. Chỉ có em, ngoài ra không còn ai khác. Lúc trước đã như vậy, lúc sau vẫn như thế. Ngày mai sẽ mang em về nhà ra mắt bố mẹ, được không?”
Lời cam đoan của hắn khiến An Nhiên xúc động khôn tả. Cô rưng rưng cầm tay hắn, áp lên má mình: “Vậy em cũng không có ý kiến gì việc làm hôn lễ. Dù sao cưới cũng đã cưới rồi, muốn cưới lại thì phải ly hôn trước đã.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!