Chương 166 Buổi sáng tốt lành
“Cố Trần Ninh?”
“Hừ.”
Cố Trần Ninh hầm hầm khí thế đứng ở một bên, trong miệng ngậm cái tẩu, ánh mắt hung ác, nham hiểm nhìn chằm chằm Hoàng Kiên. Sau lưng gã, mười vệ sĩ đứng giăng hàng giăng lối, tất cả đều tập trung như chuẩn bị lâm trận.
“Tránh ra.” Hoàng Kiên cố ý bỏ qua hắn.
“Đã muốn đi?“ Cố Trần Ninh dù đã đoán trước nhưng vẫn không tránh khỏi bực mình khi thấy thái độ phủi tay giũ áo của Hoàng Kiên. Anh khinh thường liếc mắt nhìn Cố Trần Ninh: “Có việc gì?”
“Ha, anh nói xem, có chuyện gì?“ Cố Trần Ninh giọng điệu sắc bén, ánh mắt trừng lên đầy hận ý. “Cô gái ở phòng này chính là em gái ruột của tôi.”
“Cái gì?“ Hoàng Kiên cả kinh, không khỏi giận dữ.
“Cậu… cậu bẫy tôi?”
Cố Trần Ninh trước kia không ít lần tìm đến muốn dụ dỗ Hoàng Kiên cùng hắn kết thành bè đảng, anh không chịu bắt tay với hắn nên hôm nay hắn đã dùng đến hạ sách này! Khốn kiếp!
“Lấy em gái ruột làm bẫy sao?“ Cố Trần Ninh cực kì phẫn nộ, đột nhiên xoay người vung tay đấm Hoàng Kiên một phát đau thấu xương. “Chúng mày đâu?
Đánh cho tao!”
“Rõ. Đám vệ sĩ người nào người nấy to cao như hùm như hổ đồng loạt xông lên, bao quanh Hoàng Kiên. Sáng sớm, hộp đêm khóa trái cửa, có đánh chết người ở đây cũng không ai biết.
Hoàng Kiên nhất định không chịu xuống nước.
Nếu cô gái kia là em gái Cố Trần Ninh, chắc chắn thứ hắn muốn chính là liên hôn.
Cố Trần Ninh mất hết kiên nhẫn, kêu người xông vào đánh Hoàng Kiên đến thảm hại nhưng anh vẫn không chịu khuất phục: “Làm ra việc đó là lỗi của tôi.
Nhưng cậu dám chắc mình không nhúng tay?”
Sáng sớm nay hửng nắng, cảnh vật liền bừng bừng sức sống.
Tống Thành đã tỉnh được một lúc nhưng không dám cựa mình, sợ làm An Nhiên thích giấc. Hắn cứ ngây ngẩn ngắm viên ngọc hắn nâng niu trên tay, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn một chút.
Đồng hồ treo tường điểm 8 giờ, hắn sực nhớ ra mình còn một loạt công việc, đành lưu luyến ngồi dậy.
Bàn tay hắn vòng qua eo vợ nhỏ, nhẹ nhàng xoa nắn: “Em yêu, vẫn mệt?”
Giọng hắn là tông trầm, lại mang chút ngái ngủ buổi sáng, lọt vào tai An Nhiên lại càng hấp dẫn đến rụng rời chân tay, lỗ tai tê dại, tê đến tận đáy lòng.
Nhưng một đêm bị Tống Thành đưa lên mây rồi trêu chọc đến mức phát tiết rất nhiều lần, hiện tại An Nhiên không còn đủ sức mở mắt, chỉ có thể mơ màng mỉm cười một cái, sau đó lựa tư thế thoải mái nhất ngủ tiếp.
Tấm lưng trần trắng nõn của cô đập vào mắt Tống Thành, kích thích hắn đến xương tủy. Hắn thích cô khỏa thân khi ngủ như thế này, để tay hắn còn tiện chu du khám phá những nơi đẹp đẽ, vừa thơm vừa mềm, ăn vào thật ngon miệng.
Hơi thở nóng rực của hắn phả vào gáy cô, khiến An Nhiện nhột không thể tả: “Ông xã… chơi xấu…”
“Không xấu.“ Tống Thành mặt dày cãi lại. “Anh đang chơi rất vui.”
An Nhiên nũng nịu mắng: “Em không ngủ được”
Ai ngờ, Tống Thành lại nhào lên, phủ lên cơ thể trần truồng của cô vô số nụ hôn đắm đuối.
“Không ngủ được thì mở mắt nhìn anh, chúng ta cùng tập thể dục buổi sáng”
Tập thể dục gì chứ! Toàn là tự hắn xử lý mọi thứ, tự mình tìm ra những tư thế đạt được khoái cảm nhiều nhất.
An Nhiên cong người, không từ chối cũng không đồng ý, chỉ có mong muốn dục vọng đâm sâu bén rễ, khiến cô hết lần này đến lần khác hưởng thụ cảm giác sung sướng.
Cốc, cốc.
Ngoài cửa đột nhiên vọng tới tiếng gõ, sau đó là một giọng nói của bé trai nhỏ xíu: “Mẹ ơi, bố ơi, con vào không?”
An Nhiên giật mình, không ngờ bảo bối nhà mình lại thức dậy sớm thế, còn đi sang đánh thức bố mẹ nữa.
“Đừng anh… Con đến rồi.“ Bàn tay mềm của cô lùa vào tóc Tống Thành, muốn đem hắn đẩy ra.
Nếu con trai nhìn thấy hình ảnh này thì thành quả giáo dục của cô đi tong mất.
Tống Thành thấy cô gấp đến mức chảy nước mắt lại muốn chơi xấu.
Hắn nâng cô dậy, đặt dựa lên thành giường, hai tay nắm lấy bắp đùi của An Nhiên. Môi hắn phối hợp đúng lúc, cứ thế lao vào liếm. Cô bị giật mình , suýt chút nữa thì hét lên. Tống Thành biết cô hoảng, lại càng áp bức, liện tục dùng môi lưỡi đâm sâu hơn nữa, ép cô phải phát ra âm thanh.
“Mẹ ơi?”
Sợ là mẹ xảy ra chuyện xấu, Cá Chép lại gõ cửa, sốt ruột gọi.
“Mau trả lời con đi. Tống Thành ngẩng lên nhìn chằm chằm khiến An Nhiên run rẩy. Cô nước mắt lưng tròng, vẫn biết hắn xấu tính, không ngờ lại xấu đến mức này!
“Mẹ… mẹ vẫn muốn ngủ thêm…” An Nhiên đè nén khó chịu, cố giữ giọng bình ổn nhất. “Con nhờ ông Nhĩ đưa đi ăn sáng đi.”
“Mẹ muốn ngủ thêm lâu không ạ?“ Bé con vẫn ngơ ngác, kiên nhẫn chờ.
“Lâu… à không, năm phút. Chỉ năm phút thôi.” An Nhiên trừng mắt, lườm Tống Thành một cái. Năm phút nữa cô phải đi ra với con trai, tuyệt đối không được nuốt lời.
Không ngờ Tống Thành lại cất tiếng: “Một giờ nữa.”
“Vâng… Cá Chép nghe bố nói xong, dù không rõ một giờ là thế nào nhưng cũng mơ hồ hiểu được là rất lâu sau mẹ mới ngủ dậy. Thế là nó lon ton chạy đi tìm người khác để rủ đi ăn sáng.
Tống Thành hài lòng ôm vợ vào lòng, không tiếc lời khen ngợi: “Đúng là bé con thông minh, hiểu chuyện. Bà xã, mình sinh thêm đứa nữa đi, thêm một bé gái xinh đẹp giống em.”
“Làm sao được?” An Nhiên kinh ngạc. “Đâu phải nói muốn sinh là sinh được chứ.”
Dáng vẻ xấu hổ quẫn bách của cô chọc Tống Thành ngứa ngáy, hắn lập tức muốn vào cuộc: “Cứ sinh là được, đến khi nào có con gái thì thôi.
An Nhiên ngượng chín người, không biết nói gì hơn, lại cùng hắn một phen lăn lộn.
Đúng một giờ sau, hai người tay trong tay đi xuống nhà ăn. Nhà ăn đã vắng người, Tống Thành cẩn thận kéo ghế cho vợ, để cô ngồi về phía có gió mát.
An Nhiên quả thực mệt rã rời cả người, nhưng nếu không dậy, chắc chắn còn thê thảm nữa. Cô đành chậm chạp theo hắn xuống nhà ăn.
Hai người vừa mới nâng đũa thì Lê Hiền đã từ đâu chạy tới, đon đả chào: “Buổi sáng tốt lành. Ấy chà, Tống Thành có vẻ mệt mỏi mà khí sắc lại tươi tỉnh quá nhỉ? An Nhiên, gã này không biết thế nào là tiết chế điều độ, em cũng nên giữ gìn sức khỏe nhé!”
Cô đỏ bừng mặt, đúng là miệng lưỡi bác sĩ, giữa thanh thiên bạch nhật lại có thể thốt được những từ này! Đáng xấu hổ!
May là nhà ăn vắng người , không thì cô đến phải chui xuống lỗ nẻ.
“Đị đi! Đừng ám!“ Tống Thành phũ phàng đuổi người. Hắn còn muốn có thêm thời gian riêng tư với vợ đấy! Đừng có làm phiền hắn!
Lê Hiền bắt được ánh mắt như viên đạn kia, vội vàng tìm cớ chuồn vội.
` Chương 167 Cô tính hẹn với chồng tôi?
“Khi nào về nhà gặp cha mẹ anh?”
An Nhiên đang ăn dở chừng thì nhớ ra chuyện hệ trọng, vội ngừng đũa. Tống Thành còn chưa kịp trả lời thì Cá Chép đã từ xa chạy lại, trên tay ôm lấy một hộp giấy rất lớn, thiết kế trang nhã, bên ngoài buộc nơ màu nhạt xinh đẹp.
“Mẹ ơi! Quà cho mẹ này!”
Thân hình mũm mĩm như cây nấp nhỏ lạch bạch chạy dưới tán lá lao xao, đội cái hộp quà lắc lư nom đến là đáng yêu!
“Con yêu!” An Nhiên ôm chầm lấy con trai, hít hà hôn lấy hôn để mái tóc đen mượt của nó. Xa cách bao ngày, đến khi gặp lại cũng không được ôm con ngủ mà phải ôm cái người kia, An Nhiên thèm hơi con vô cùng.
Cá Chép được mẹ ôm ngồi lên đùi, vui sướng khoe: “Ông Nhĩ bảo cái này bố mua cho mẹ. Mẹ mở quà đi.”
Nhìn lướt qua logo của thương hiệu xa xỉ in trên cái hộp cũng đủ đoán được món quà này là thứ gì.
Chắc chắn Tống Thành đặt quần áo mới cho cô để đi gặp bố mẹ chồng rồi.
Thấy mẹ nhìn chằm chằm cái hộp rồi nghĩ ngợi, Cá Chép vội vàng bổ sung: “Con cũng có quà cho mẹ!”
Vừa nói, nó vừa mở vạt áo ra, lấy ra hai bông hoa, đưa cho An Nhiên một bông. Bông còn lại, nó quay ra đưa cho Tống Thành. Hắn lần đầu được hưởng thụ cảm giác một gia đình nhỏ quây quần, trong lòng vui vẻ, lập tức nâng bông hoa bẹp dí lên hít hít ngửi ngửi, không tiếc lời khen: “Thơm lắm!”
Cá Chép cười toét miệng: “Con xin ông bảo vệ, ông hái cho con đấy.”
Trong lòng An Nhiên mật ngọt tràn đầy. Con trai khỏe mạnh, thông minh lại biết quan tâm đến cha mẹ, chồng yêu vợ thương con lại đẹp trai, thành đạt, giàu có. Cô cảm thấy hình như mình đang được số phận ưu ái quá mức rồi.
Cả nhà cùng nhau chuyện trò một hồi, đúng hình ảnh gia đình hạnh phúc.
Đột nhiên, Hà Văn Nhĩ đi tới, nói nhỏ bên tai Tống Thành một câu, hắn nghe xong liền cau mày, nói: “Kệ cô ta, tiếp tục theo dõi sát sao.”
“Nhưng cô Vũ Như… Hà Văn Nhĩ cảm thấy hành tung của Nguyễn Vũ Như không ổn lắm nhưng Tống Thành đã ngắt lời.
“Tôi không muốn nhắc lại lần hai.“ Hắn lạnh lùng hạ lệnh. Hà Văn Nhĩ lập tức vâng dạ rút lui. Cá Chép không khỏi kinh ngạc: “Bố ơi, cô Vũ Như làm sao ạ?”
Cái tên đó khiến An Nhiên thoáng giật mình: “Con biết cô Vũ Như?”
Thằng bé gật đầu, lập tức tủi thân nói: “Vì sao mẹ là em gái của cô Vũ Như mà cô ấy lại không thương mẹ? Nếu mẹ sinh em gái cho con, con sẽ rất yêu em.”
An Nhiên thở dài: “Có lẽ là vì… không cùng một mẹ đẻ ra chăng?”
“Tức là sao ạ?“ Thằng bé tròn mắt.
“Tức là… Thế này nhé…“ An Nhiên nghĩ nghĩ một chút, sau đó tìm được cách để lí giải thật dễ hiểu. “Ví dụ như mẹ với bố sinh một em gái. Sau đó bố mẹ cãi nhau, hai người ly dị, bố đi lấy vợ mới. Vợ mới sinh một em bé khác. Hai em bé đó gọi là cùng bố khác mẹ.”
Rầm!
Tống Thành đặt cốc nước lên bàn, mạnh tay đến nỗi mặt bàn rung chuyển. Sắc mặt vừa tươi tỉnh được ít lâu của hắn lập tức tối sầm.
Giống như tâm linh tương thông, Cá Chép vội vàng chồm lên, hai bàn tay bé xíu bịt miệng mẹ nó lại: “Không được nói ly dị. Bập bập xí xóa!”
Đúng là nhóc con khôn ngoan, biết ai là kẻ mạnh để ôm đùi. An Nhiên lườm nó một cái, cô còn chưa hỏi vì sao nó biết Vũ Như đâu! Còn dám bịt miệng cô.
Cá Chép thấy mẹ sắp sửa đá đít nó rồi, lập tức ôm cổ mẹ làm nũng: “Mẹ ơi, bố tốt lắm. Mình nuôi bố trong nhà mãi mãi đi. Mẹ đừng đuổi bố đi.”
An Nhiên suýt thì phì cười, “ông bố được nuôi” lập tức tươi hẳn sắc mặt, nói hùa: “Đúng đấy. Nuôi bố sẽ rất có lợi. Bố sẽ chơi với con, lại chơi cả với mẹ.”
Khi nói đến tiếng “chơi” hắn còn cố ý nhấn mạnh đầy ám chỉ làm An Nhiên ngượng chín người. Ai thèm chơi với hắn!
Nhưng con trai ngây thơ lại vỗ tay hoan hô hết lời.
An Nhiên biết mình cãi không lại hai kẻ mồm mép kia, cô cúi xuống mở cái hộp ra xem, không quên lẩm bẩm: “Váy mặc để tới thăm cha mẹ anh sao?”
Tống Thành gật đầu. Cá Chép cũng tò mò ngó vào, vừa thấy màu sắc chiếc váy giống hệt màu của mấy món đồ trang trí trên giá sách nhà Hạ Cẩm, lập tức hiểu ra: “Mẹ đến nhà bà nội ạ? Hay là… mẹ đừng đi. Bà nghiêm khắc lắm”
Hai vợ chồng thấy con trai nói vậy thì nhìn nhau.
` Con trẻ có cái nhìn của con trẻ, nhưng mới ba tuổi đã biết dặn mẹ phải cẩn thận bà mẹ chồng thì con trai cô đúng là số một rồi!
“Được rồi, mẹ biết rồi“ Cô đóng nắp hộp lại, mỉm cười.
Thế là Cá Chép tinh khôn lại tranh thủ dụ dỗ, đòi mẹ đưa đi sở thú chơi. An Nhiên nghe nó nói mà nghẹn ngào: “Hồi trước, lúc mẹ đi làm, mẹ bảo ở nhà ngoan rồi mẹ cho con đi sở thú. Thế mà mẹ đi lâu ơi là lâu.”
Cái lỗi này chính là tại ông bố trời đánh kia của con đói Tống Thành thấy vợ lườm một cái, vội vàng xuất ví tháp tùng vợ con đi đến Thủ Lệ.
Cá Chép sung sướng chạy tung tăng khắp nơi. Tới chuồng thú nào cũng loăng quăng, tò mò ngó nghến.
An Nhiên chạy theo nó cũng đủ mệt. Cuối cùng, vẫn là Tống Thành ra tay. Hắn ra quy định cho thằng bé, bắt không được đi xa bố quá mười bước chân.
An Nhiên được thảnh thơi ngồi nghỉ. Nhưng chẳng hiểu hóng gió một lúc thế nào, đến khi gặp lại chồng con mình, thấy con trai đang tí tởn cho voi ăn. Còn chồng cô thì ngược lại, có người chạy tới đòi cho voi của hắn ăn, cô bực mình hết sức.
Cô gái kia có mái tóc ngắn kiểu trẻ trung, mặc áo phông trắng, đi giày thể thao, vai đeo ba lô, phong cách hệt như một cô sinh viên trẻ trung, nhiệt huyết.
Có vẻ như Tống Thành và cô ta có quen biết, hai người ngồi nói chuyện một lúc. An Nhiên quả thực không muốn nghe lén, nhưng cô lại không muốn đi ra phá hỏng bầu không khí tốt đẹp kia. Cho nên cô đành đứng một góc phía xa, tự gặm nhấm cảm giác khó chịu cho qua ngày.
“Tốt nhất anh hãy tới vào buổi đêm cuối tuần sau”
Cô gái kia nói“Dự báo thời tiết nói lúc đó trời đẹp, chúng ta dễ hoạt động hơn”
Hoạt động ban đêm?
An Nhiên sửng sốt kinh ngạc, quên cả suy nghĩ, vộ chạy tới: “Chồng, người quen của anh hả?”
Cô gái ki nghe tiếng gọi lên, vừa nhìn thấy An Nhiên đang bừng bừng tức giận vội xua tay: “Không, chúng tôi mới gặp nhau lần đầu.”
Mới lần đầu đã hẹn nhau đi chơi đêm rồi. An Nhiên cười môt tiếng: “Nếu lúc nãy tôi nghe không nhầm thì cô đang tính hẹn với chồng tôi phải không?”
Cô gái kia không ngờ lại gật đầu thẳng thắn thừa nhận. Chỉ có Tống Thành từ đầu chí cuối không nói gì, cứ để mặc hai người giao tiếp.
An Nhiên giận lắm, đuổi người thế nào cũng không được. Tính cô lại không thô lỗ được giống Nguyễn Vũ Như, nói gần nói xa mãi mà đối phương vẫn trơ ra. Cuối cùng, cô đành lấy hết sức mình, liều mạng kéo tay Tống Thành đi nơi khác.
Hắn thấy cô gấp gáp, trong lòng ấm áp vô cùng.
Rốt cuộc cũng có ngày cô sợ hắn bị người khác câu đi mất. Nhìn bộ dạng vừa lo, vừa giận lại ngượng ngùng không dám nổi giận của cô, hắn lại càng thích thú, cứ thế để mặc cô lôi kéo một hồi.
Hóa ra cảm giác được vợ ghen sung sướng thế này. Tống Thành hỉ hả hài lòng, cứ thế tủm tỉm mãi.
Đến khi An Nhiên tức quá, cắn hắn một cái vào bắp tay, Tống Thành vẫn không chiu nói thêm điều gì.
Chương 168 Bố rất yêu hai mẹ con “Ghen sao?”
Chờ đến khi cả hai đã đi một đoạn, Tống Thành mới lên tiếng, trong lời nói ẩn ẩn ý cười.
An Nhiên cũng không cần sợ mất mặt, cô lẩm bẩm: “Không muốn có một Nguyễn Vũ Như thứ hai.
Khuôn mặt cô ửng đỏ nhưng vẫn cố gắng nhìn hắn, quyết không cúi đầu nữa. Tống Thành đưa bàn tay ấm áp kéo cô áp sát vào ngực mình. Giọng hắn trầm ấm từ trên đỉnh đầu cô dội xuống: “Việc chia tay anh đã cùng hai mẹ con cô ta trao đổi nhưng vẫn chưa thống nhất được. Nhưng em có thể yên tâm, về lý, vợ anh chính là em, cô ta không có liên quan gì; về tình, anh lại càng không dính dáng gì đến cô ta. Từ khi gặp em, ở nơi đây… Hắn cầm tay cô, áp lên ngực trái của mình. “… chỉ duy nhất có một cô gái tên là Nguyễn An Nhiên.”
Lời hắn nói tuy rất chân thành nhưng lại khiến cô hoang mang: “Nếu vậy, tại sao lại…?”
Tống Thành xoa lưng cô, vỗ về: “Cô ta cứu anh một lần. Lúc trước vốn định cho cô ta cái danh giám đốc phu nhân coi như báo đáp. Không ngờ…”
“Không ngờ gì?”
Ánh mắt đẹp của cô chạm phải đôi con ngươi đen thẫm sắc bén nhưng tràn đầy mật ngọt của hắn, làm cho tim hắn muốn nhữn ra: “Không ngờ… lại gặp được một nửa của mình. Cho nên cái gì cũng muốn đem cho cô ấy. Sống mũi cao cao của hắn dụi vào hõm tai cô thật nhột.
An Nhiên ngượng chín người, muốn đẩy hắn ra, vội nói lảng sang chuyện khác: “Vũ Như cứu anh thế nào?”
Trong lòng cô biết rõ Nguyễn Vũ Như là loại phụ nữ ích kỉ đến tận xương, lại hèn nhát lúc nào cũng núp sau lưng mẹ, làm sao lại dám cứu người?
Tống Thành chán nản thở dài: “Anh bị người khác tính bỏ thuốc hãm hại đến suýt mất mạng. Đúng lúc đó gặp được cô ta.”
An Nhiên không nghe ra ý của Tống Thành, lại đơn thuần nghĩ có lẽ ngày đó Vũ Như xuất hiện chỉ như cái cảnh báo khiến kẻ muốn hại hắn bỏ chạy. Cho nên cô gật đầu, nói khẽ: “Cái gì cần báo đáp thì báo đáp đi”
Thấy cô nhu thuận như vậy, Tống Thành nhẹ nhõm không ít. Quả nhiên vợ nhỏ của hắn vẫn là số một! Không khóc, không náo loạn, chỉ bình bình đạm đạm lắng nghe, lại rất hiểu chuyện, không bắt hắn phải làm ra này nọ, không muốn để hắn khó xử.
Lấy được cô đúng là may mắn của hắn!
Tống Thành cảm động không ngớt, khắp mặt đều là hạnh phúc, chầm chậm hạ xuống một nụ hôn ngọt ngào. Cánh môi hắn trằn trọc không yên: “Còn nốt việc nhận bố mẹ chồng nữa thôi. Làm xong việc này anh mới yên lòng. Tuy rằng em không cần phải làm dâu, nhưng lại cần được bố mẹ chồng yêu thương.”
Những lời này khiến An Nhiên đỏ hoe cả mắt, ý tứ rõ ràng là hắn muốn bù đắp cho cô phần tình mẹ thiếu thốn mà Hoàng Phương không thể cho cô. Hơn nữa, còn muốn khẳng định chắc chắn hoàn toàn rằng cô là vợ của hắn, là con dâu của nhà họ Tống, không ai có thể bác bỏ.
“Em… Nhất thời lúng túng, An Nhiên không biết nói sao cho hết những xúc động trong lòng mình. “Em sẽ hiếu thuận với bố mẹ chồng. Nhưng… nếu nhà anh không đồng ý, không muốn nhận em làm dâu thì phải làm sao?”
Hoàn cảnh của cô, xét mặt nào cũng thua kém Tống Thành quá xa.
“Không nhận em làm dâu thì bọn họ thiệt! Dù sao cũng nhà chúng ta cũng đã có, chỉ cần ba người nhà ta ở cùng nhau là được rồi.” Tống Thành chính là một kẻ kiêu ngạo như thế.
Hai người còn muốn rù rì thêm một lúc nữa, không ngờ tiếng con trẻ non nớt lại vang lên bên cạnh: “Bố ơi, con không muốn đi nhà bà nội.” Từ lúc nào Cá Chép đã đứng một bên nghe bố mẹ nói chuyện.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng nó cũng có chủ kiến của mình.
“Mẹ là con dâu của bà nên phải đi, nhưng con không phải… Con không đi…”
Rõ là đã chịu thiệt thòi gì rồi! Tống Thành ôm nó lên, tay còn lại ôm chặt An Nhiên vào ngực, nói rõ ràng: “Được, con không thích thì không cần đi. Chỉ cần hai mẹ con nhớ rõ, bố rất yêu cả hai. Nếu được cả ông bà nội cùng yêu thì tốt, không thì chúng ta cứ sống vui vẻ ở nhà chúng ta.”
Ánh mắt xinh đẹp của cả hai mẹ con đều to tròn như nhau, đồng loạt nhìn hắn vừa tín nhiệm lại vừa chờ mong khiến Tống Thành sinh ra cảm giác rất thành tựu.
Chơi một ngày dài, Tống Thành đưa Cá Chép trở lại bệnh viện. Tranh thủ lúc hai bố con rủ nhau đi tắm, An Nhiên đi sang phòng bệnh của Diệp Phong để nói lời cảm tạ anh đã bảo vệ con trai trong lúc nguy nan.
“Cô chủ, đây là bổn phận của tôi. Diệp Phong cười đáp. “Xin đừng khách sáo.”
Anh lặng lẽ thu hết hình ảnh An Nhiên đứng đó vào đáy mắt. Đúng là cô gái mà Tống Thành chọn, quả nhiên có phẩm cách. Thoạt nhìn không quá xuất sắc nhưng lại có phong thái điềm đạm làm cho người bên cạnh cảm thấy thật yên tâm. Ở bên cô, chắc chắn Tống Thành sẽ hạnh phúc.
Lại nói… người nho nhã, hiểu chuyện thế này, làm thế nào mà chơi chung với Ngô Minh Châu mồm mép sắc sảo lại ham sắc mê trai, thỉnh thoảng lại còn lên cơn cuồng cổ, xưng hô kẻ dở hơi xuyên không từ mấy trăm năm trước đến đây? Càng nghĩ càng không thể hiểu!
Tại hộp đêm vẫn một đám hỗn loạn tiếp tục gào hét, đánh đấm. Tiếng người kêu ầm ï làm náo động cả tòa nhà.
“Con mẹ nhà nó!“ Cố Trần Ninh vừa chạy vừa hét.
“Ngăn nó lại, tất cả chúng mày ngăn nó lại, đánh chết cho tao”
Hoàng Kiên bị quây kín hai vòng, biết mình không thể cứ né tránh mãi, anh đột phá vòng vây, lao thẳng vào tên đầu sỏ Cố Trần Ninh, túm lấy hắn mà nện từng cú đấm. Về nguyên tắc đánh nhau, bất kể đối thủ đông như thế nào, nếu nhắm không chạy được, chỉ cần nhè đúng thủ lĩnh đám người mà đánh.
Cố Trần Ninh tuy cũng là tay anh chị, lăn lộn trên giang hồ không phải một hai năm, nhưng đối phó với thân thủ của Hoàng Kiên cũng chẳng dễ dàng gì.
Cả hai vừa đánh vừa lùi đến sát mép cầu thang, Cố Trần Ninh liếc thấy cây gậy đánh bóng chày được treo trang trí gần đó liền nhào tới, nhanh tay giật xuống. Hắn huơ gậy một vòng, đẩy lùi Hoàng Kiên ra xa vài bước chân.
“Đến đây!” Hắn khiêu khích vung gậy, thẳng tay quật nát một bức tượng thạch cao gắn trên tường. Âm thanh chát chúa vang lên càng làm cho không khí căng thẳng.
“Mày có ngon thì chơi tay không đi.” Hoàng Kiên nâng mu bàn tay quẹt một dòng máu đang rỉ xuống từ khóe môi, cười khẩy. “À, tao quên. Loại hèn hạ như mày làm sao mà dám cơ chứ!”
Cố Trần Ninh bị khích bác, điên tiết ném gậy đi, hai tay vươn ra, toàn thân lao về phía Hoàng Kiên.
Toàn bộ động tác của hắn nằm trong dự đoán của Hoàng Kiên, anh nhanh lẹ lách người sang một bên, tránh đôi tay hộ pháp đang muốn bẻ gãy cổ mình, đồng thời túm chặt cổ áo hắn, vật xuống.
Hãng!
Đằng sau Cố Trần Ninh là bậc thang. Hắn giật mình, muốn tránh nhưng không kịp, bàn chân lùi về sau liền rơi xuống bất ngờ. Toàn thân hắn như một tòa tháp cồng kềnh đổ sập xuống, lăn lóc từ đầu cầu thang đến dưới sàn. Hoàng Kiên bị hắn lôi theo, ngã đè lên thân thể đối thủ. Một khối thịt khổng lồ bùm bụp lăn đến thảm hại.
Đám vệ sĩ vội vàng chạy tới nâng ông chủ. Cố Trần Ninh một phen choáng váng nhưng vẫn gắng gượng giữ uy phong, hắn được đàn em nâng tới bên một cái ghế salon. Nhìn Hoàng Kiên thất thế nằm phía dưới, hắn căm phẫn vô cùng nhưng vẫn cố giữ lại phong thái, gần giọng đe dọa: “Không lấy em gái tôi cũng được. Vậy chuyện cục phó đi hộp đêm, uống say rồi cưỡng hiếp con gái nhà lành, làm người ta thất thân cũng sẽ được tung hê với báo chí. Vết nhơ này còn ô nhục hơn cả tội tham những, để rồi xem anh đối mặt án tù thế nào. Hơn nữa, mấy ông cậu anh cũng đừng hòng ngóc lên được nữa.”
Hoàng Kiên nghiến răng, không nghĩ Cố Trần Ninh lại tóm được cái điểm này!
Con cáo già chết tiêt!