Chương 192 Không được xúc động vì nữ sắc
Cá Chép chớp chớp đôi mắt đen nhánh, ngồi đối diện Tống Thành, nhìn hắn chằm chằm. Còn hắn lại chăm chú quan sát cái bàn trà. Nhìn hai người hệt như bản sao phóng to thu nhỏ của nhau vậy.
Trên bàn, bên cạnh bát cơm nhỏ còn bày một ít trái cây được cắt tỉa thành hình các con vật nhỏ cực kì sinh động. Đây là mấy thứ tự tay An Nhiên làm cho con trai, muốn dỗ nó vui vẻ.
Hôm nay Tống Thành còn chủ động dỗ nó ăn cơm, lại còn mặt dày nói với vợ là chính con trai đích thân yêu cầu hắn. Cá Chép liếc một cái, nhìn thấy bộ mặt tuy đẹp trai mà biểu cảm rất kì cục của bố, biết chắc chắn mình chỉ là cái cớ để bố lấy lòng mẹ thôi. Hứ, nó không thèm mách mẹ, chẳng mấy khi có dịp vòi vĩnh mà.
Tống Thành thấy được sự quan tâm của con trai, trong lòng không nguôi xúc động. Đúng là đứa nhỏ được dạy bảo cần thận, chu đáo, vợ hắn nuôi con khéo thật!
Trên đời này tìm được người đàn ông thực sự yêu thương con riêng của vợ không hề dễ dàng. Vậy mà hắn lại làm được đến trình độ này…
Tống Thành giúp con trai lau miệng xong, tình cð ngẩng lên thì thấy một hình ảnh xinh đẹp động lòng người cứ thế xông thẳng vào tầm mắt hắn, làm cho hắn nhất thời ngây ngẩn, quên luôn cả tên mình.
Vốn dĩ An Nhiên rất ngại trang điểm mà thích để mặt mộc, nhưng công việc của cô trước đây buộc cô phải học cách làm đẹp cho chính mình. Cho nên, mới chỉ kẻ một đường trên mí mắt, cộng thêm ít phấn mắt, cả mặt hồ thu trong veo như hiện ra bên trong.
Hai người nhìn nhau trong chớp mắt, tình cảm đều nhập tràn như hương mật vồờn quanh trong không trung. Cá Chép thấy động tác của bố đột nhiên dừng lại, nó theo ánh nhìn của Tống Thành mà quay đầu nhìn, phát hiện ra một người thật xinh đẹp đang đứng đó.
“Oa… mẹ!”
Tên nhóc háo sắc vội vàng tuột khỏi người bố, lạch bạch chạy về phía mẹ, hai tay gið cao đòi bế.
Nó còn muốn hôn lên má mẹ nữa, nhưng nhớ ra miệng mình vừa ăn xong, không được làm bẩn mặt mẹ, nên đành hôn gió một cái.
An Nhiên cũng hôn lại nó một cái, hai bên rúc ra rúc rích làm cho Tống Thành vô cùng ghen tị. Hắn cũng buông đũa đi tới, ôm con trai ném về bàn ăn, nhân tiện dạy dỗ: “Đàn ông không được xúc động vì nữ sắc. Ăn cơm đi.”
Thấy con trai bị dạy bảo có vẻ sai sai, An Nhiên vờ chu mỏ phản đối.
Không ngờ Tống Thành lại đoán trước được, nhanh như chớp quay lại hôn chụt một cái lên cánh môi đỏ óng.
“Đàn ông không được xúc động vì nữ sắc.” Cá Chép vội vàng nâng hai tay che mặt, chỉ lộ ra hai con mắt đen láy, oang oang kêu lên.
An Nhiên đỏ cả mặt, muốn đấm Tống Thành một cái. Không ngờ hắn lại mặt dày bổ sung thêm một lời dạy dễ: “Có thể xúc động vì vợ sắc”
Thằng nhỏ nghe được câu này liền cất kĩ vào lòng. Sau này nhất định nó cũng sẽ không xúc động vì nữ sắc mà chỉ xúc động vì vợ sắc.
Nhưng mà vợ sắc với nữ sắc là cái gì, nó cũng không biết rõ lắm. Chỉ thấy vợ sắc có vẻ khá vui, cho nên bố hôn mẹ một cái xong liền tươi tỉnh hẳn lên, khóe miệng không cong nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười.
Chỡ con trai ăn uống xong, Tống Thành đem thằng nhỏ sang phòng Diệp Phong, nhân tiện nhờ Ngô Minh Châu để mắt trông chừng.
Tống Thành nhìn về phía Diệp Phong, hạ giọng: “Gọi cho cô của cậu, hỏi xem bà chủ của cô ấy muốn đối phó với vợ tôi thế nào”
Diệp Phong nhận lời. Trợ lý Diệp của Hạ Cẩn tên là Diệp Luận, là cô ruột của Diệp Phong.
Nhà họ Diệp đều thượng võ, lại vô cùng nghĩa khí, nổi danh ở cả hai giới hắc bạch. Bất kể người nào có được vệ sĩ xuất thân từ Diệp gia đều được coi là hạng không tầm thường, không phú thì quý, đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Địa điểm mời khách hôm nay của Tống Thành là khách sạn của Tô Ái Phương.
Lần trước Tô Ái Phương mở tiệc, hắn muốn mang An Nhiên đi nhưng vì sự việc nàng cắt tóc nên không thành.
Lần này Tô Ái Phương không có mặt bởi vì theo chân Cao Vĩnh Mạnh đi giám sát mỏ quặng.
Khách sạn này nằm gần hộp đêm của Cố Trần Ninh nhưng không khí bên trong hoàn toàn u tĩnh, bài trí xa hoa. Khách lui tới đều là người có thân phận, địa vị cao hoặc bạn bè bằng hữu.
Xe của Tống Thành vừa dừng trước đại sảnh, Ân Lãm đã đi đến mở cửa xe: “Anh Thành, mọi người đều đã đến đông đủ.”
“Được” Tống Thành lên tiếng đáp nhưng chưa xuống xe ngay. Hắn còn bận rộn nghiêng người giúp An Nhiên tháo dây an toàn trên xe.
Nhìn thấy An Nhiên một bên đỏ mặt ngượng ngùng vì cử chỉ của Tống Thành, Ân Lãm giật cả mình.
Quá mức xinh đẹp.
Khuôn mặt thanh nhã được tô điểm thêm vài nét vẽ làm cho sắc sảo, rõ ràng hơn, càng lộ rõ ánh mắt trong trẻo mênh mông và cánh môi đỏ thắm như hoa hồng sáng sớm ngậm sương.
Dáng người dưới sự chăm sóc cẩn thận của Tống Thành cũng trở nên mềm mại khác thường, da dẻ sáng láng, no đủ.
Tổng tài nuôi vợ thật mát tay!
Khó trách, ngay đến dây an toàn cũng không để người ta phải đụng một ngón tay, sủng ái cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ân Lãm nghĩ nghĩ, sau này chắc cũng phải tìm cách bắt người kia tập thói quen đó.
Vừa đúng lúc điện thoại của Tống Thành vang lên, hắn liền mở máy. Ân Lam liền thay sếp mở cửa đón phu nhân.
“Cảm ơn anh”
An Nhiên mỉm cười, cổ chân tròn tròn trắng nõn đặt lên nền đất xám xịt.
Ngay đến đôi giày hàng hiệu đang mang cũng đơn thuần một màu đen giản dị nhưng Ân Lãm cảm thấy khí chất sang trọng của An Nhiên không thể giấu được. Rất có phong phạm. Rất có dáng dấp phu nhân.
Bước đi chưa vững, đột nhiên An Nhiên lảo đảo muốn ngã. Ân Lãm vội vã đỡ người. Phu nhân nhà tổng tài như hoa như ngọc, được người ta nuôi thành ngọc thành ngà đến thế kia, nếu lỡ xảy ra sự cố thì nguy to.
An Nhiên ngã dựa vào Ân Lãm, tránh được một phen ê ẩm.
Nhưng cô không biết sau lưng mình, Tống Thành lại vừa trầm sắc mặt. Điện thoại còn đặt bên tai, hắn chợt ngừng câu nói, môi mỏng mím chặt.
Ân Lãm khụt khịt mũi. Sao lại có mùi dấm thoang thoảng? Hơn nữa, áp suất không khí vừa mới hạ đột ngột có phải không?