Chương 194 Thay tổng tài báo thù
“Như thế nào là sao? Sao anh lại hỏi vậy?” An Nhiên nhìn trái nhìn phải một vòng, không thấy Tống Thành, sắc mặt cũng nhanh chóng hơi tái di.
“Anh ấy đâu?”
“Chẳng phải đi với cô An Nhiên hay sao?”
“Tôi… tôi gặp người quen, đứng nói chuyện một chút, tôi tưởng anh ấy ra sofa ngồi” An Nhiên gấp đến mức toát mồ hôi. “Lần đầu tôi đến nơi này, nếu anh ấy bận việc gì thì nên nói một câu với tôi rồi hãy đi chứ”
Có ý tứ đổ trách nhiệm lên đầu tổng tài nhà bọn họ sao? Ân Lãm sốt ruột, ánh mắt rất có thâm ý liếc về phía Phan Tùng Hưng.
“Cô nghĩ lại xem, hay là cô làm gì khiến anh Thành tức giận?”
“Tôi đâu có làm gì?” Không phóng hỏa, cũng chẳng giết người, lại càng không động chạm gì đến oai nghiêm của hắn, làm sao lại vô duyên vô cớ tức giận được? An Nhiên có chút ấm ức.
Đứng ð một bên nghe hai người lời qua tiếng lại rối rắm, Phan Tùng Hưng vẫn giữ vẻ mặt cười mỉm ngọt ngào nhìn An Nhiên, không để cô phát hiện ra cái gì.
Vừa rồi anh thấy An Nhiên đi tới liền chìa tay ra, muốn bắt tay cô.
Ân Lãm liếc thái độ của Tùng Hưng, đều là dân luật như nhau, tức khắc hiểu được vấn đề.
Dù sao An Nhiên cũng quá đơn thuần, không nghĩ được lại bị “anh trai” đem ra làm mồi nhử để chọc tức chồng mình, cho nên cũng không nỡ mắng cô, đành nói: “Đi thôi, mọi người trên kia còn đang chờ”
“Vâng” An Nhiên nghĩ Tống Thành bỏ mình lại đó mà đi lên lầu gặp người quen trước nên cũng vui vẻ đáp ứng.
Ân Lãm đỡ lấy đầu vai cô, xoay người nói với Phan Tùng Hưng mấy câu vừa khách sáo, vừa xa cách: “Chúng tôi còn có một bữa tiệc, lần sau lại chuyện trò.”
Phan Tùng Hưng lạnh lùng nhìn về phía tay Ân Lãm, trong lòng bỗng dưng hiện lên cảm giác đố ky.
“Thật khéo!” Anh chậm rãi nói.
“Đúng lúc tôi cũng có bữa tiệc.”
Sau đó lại quay sang An Nhiên dặn dò: “Anh đi trước, sẽ gọi điện cho em sau. Chúng ta thường xuyên giữ liên hệ, không thể vì em đã lấy chồng mà tình cảm với anh em cũ.”
“À, không đâu…”
“Ân Lãm, anh buông tay ra được không? Em gái tôi đã kết hôn, không nên để người khác hiểu lầm” Người khác là ai? Ân Lãm trong lòng cười thầm, chính là muốn nhà ngươi hiểu lầm đấy! Mau mau biến di.
“À, không được” Ân Lãm tỏ vẻ khó xử. “Tôi là cận vệ của cô An Nhiên đây, lúc nào cũng phải để mắt đến an toàn của cô ấy 24/24. Nếu thấy nguy cơ nào gây mất an toàn cho cô ấy, tôi đều phải ra tay triệt hạ trước.”
Phan Tùng Hưng tức đến ói máu.
Nói anh là “nguy cơ gây mất an toàn”
cho An Nhiên sao?
Hai người đều là dân học luật, mồm mép đều thuộc hạng ăn được thiên hạ. Nhưng Ân Lãm lại đi theo Tống Thành bao nhiêu lâu như vậy, mấy trò quấy phá, chọc người cũng học được kha khá, thủ đoạn so với Phan Tùng Hưng cao hơn hẳn một bậc.
“Hẹn gặp lại sau” Thấy đối thủ sắc mặt xanh trắng bất thường, Ân Lãm cười cười, nghênh ngang kéo An Nhiên đi vào thang máy, đến lúc này mới chịu buông tay.
An Nhiên có chút tức giận, nắn bóp bả vai, nơi bị Ân Lãm đè chặt, hậm hực nói: “Cận vệ cái gì? Ở đâu ra cái việc anh là cận vệ cho tôi? Anh nói với anh ấy như vậy là ý gì?”
Ý gì? Đương nhiên là thay tổng tài nhà mình báo thù, làm cho Phan Tùng Hưng vừa tức vừa điên, lại không thể há mồm bắt bẻ!
Ân Lãm vẫn giữ nét mặt kín như bưng, chỉ cười hỏi: “Phan Tùng Hưng thích cô à?”
Đừng tưởng anh không nhìn ra, ánh mắt Phan Tùng Hưng nhìn An Nhiên muốn bao nhiêu mật ngọt là có bấy nhiêu, vừa dịu dàng vừa như cất giấu tình cảm sâu kín. So với ánh mắt Tống Thành nhìn cô cũng không kém sủng ái là bao. Hẳn là cô gái đơn thuần này không chú ý kiêng dè nên mới chọc cho ông xã nhà mình tức giận.
An Nhiên bị hỏi đến, trong lòng có phần minh bạch hơn một chút. Cô lúng túng quay mặt đi, nói nhỏ: “Tôi với anh ấy hiện tại là tình cảm trong sáng, hoàn toàn không có ý tứ nào khác. Anh đừng hiểu lầm.”
“Tôi không hiểu lầm cô” Ân Lãm ấn nút thang máy, nói rõ ràng. Cũng không hiểu lầm Phan Tùng Hưng.
Thậm chí còn hiểu đúng và hiểu rất rõ là đằng khác. Nhà gái vô tư, nhà trai có ý. Kiểu tình cảm này nếu không thẳng tay đập nát thì chỉ hủy hoại cuộc sống của bọn họ mà thôi.
Phan Tùng Hưng trở về, tâm trạng chán chường, lấy ra một chai rượu.
Vốn dĩ anh nghĩ mình có thể dễ dàng quên đi một đoạn tình cảm thuở thiếu thời, không ngờ nhìn thấy An Nhiên cùng người khác thân mật lại đau như dao đâm vào tim, hung hăng khoét đến độ máu tươi đầm đìa.
“Ơ, đại luật sư nhà chúng ta hôm nay sao vậy?” Người anh em bên cạnh thấy Phan Tùng Hưng đột nhiên thay đổi, không những uống rượu, còn uống rất bạo thì cất lời trêu chọc. “Hay là thất tình?”
“Nhìn cũng giống lắm” Một người khác hùa theo. “Tùng Hưng nhà chúng ta vừa đẹp trai lại có tiền, tên tuổi nổi danh, tiền đồ xán lạn, thế mà buồn vì cái gì? Chắc chắn là vì phụ nữ, đúng không Thanh Tường?”
Thanh Tường thấy bộ dạng của Phan Tùng Hưng như vậy thì hồ nghỉ nhưng không dám nói bậy, bèn mắng át đi: “Nói vớ vần gì thế? Anh ấy còn chưa có bạn gái đâu.”
Phan Tùng Hưng mặc kệ đám người lời qua tiếng lại, không buồn đồng tình cũng chẳng thèm phản đối, cứ như đang sống trong thế giới riêng của mình làm cho Thanh Tường càng thêm chột dạ.
Chẳng lẽ lí do anh ấy buồn lại đúng là vì Nguyễn An Nhiên? Lạy trời không phải, nếu không cô sẽ tức điên lên mất!
Ở khách sạn, Ân Lãm tháp tùng An Nhiên đến cửa khu VỊP liền dừng chân.
“Lê Hiền cũng đã đến, đang ở bên trong. Cô cùng anh ta cứ dùng bữa trước, tôi đi tìm anh Thành đã.”
An Nhiên ngây người: “Anh ấy không phải lên đây trước rồi ư?”
“Không, chạy rồi” Thấy vẻ mặt An Nhiên biến hóa kì quái, Ân Lãm bật cười. “Đừng nghĩ ngợi, cứ vào dùng bữa trước đi. Tôi giúp anh ấy bình ổn lửa giận cái đã. Sau này cô cũng nên chú ý một chút, đừng quá thân mật với người khác giới.”
Không những là “người” mà ngay cả động vật giống đực tốt nhất cũng nên tránh xa. Ân Lãm thật muốn nói như thế, nhưng lại sợ sẽ dọa đến An Nhiên nên đành nén lại. Tổng tài nhà bọn họ có tính chiếm hữu lớn.
An Nhiên bần thần một lúc lâu, cố tiêu hóa cái sự thật là đàn ông cũng có thể ghen tới trình độ bỏ của chạy lấy người như thiếu nữ mười tám đôi mươi. Nhưng cái loại sự việc ngàn năm mới gặp một lần đó lại ngang nhiên xảy ra trên ông xã bá đạo nhà mình, cô đành phải miễn cưỡng chấp nhận.
“Ân Lãm, anh quen biết bọn họ, anh vào tiếp khách trước. Tôi đi tìm anh ấy”
An Nhiên vừa nói vừa muốn chạy đi nhưng đã bị Ân Lãm túm tay kéo lại.
“Cô không quen nơi này, để cô đi một mình, tôi không yên tâm”
“Tôi lái xe được mà.”
Cô nhanh tay đoạt lấy chìa khóa trên tay Ân Lãm, cảm thấy thật may mắn vì bốn năm qua lưu lạc đã học được cách lái xe. Tuy không phải hạng thượng thừa nhưng cũng đủ dùng.
Ân Lãm bị bất ngờ, không nghĩ một người lúc nào cũng nhu thuận như An Nhiên khi đã quyết định việc gì lại dứt khoát như thế, nhất thời ngần ra, không kịp phản ứng.
An Nhiên vừa chạy xuống bãi đỗ xe vừa gọi điện cho Tống Thành như không cách nào liên lạc được. Trong lòng cô tự nhiên dâng lên một dự cảm khác thường.