Chương 207 Dựa vào thân thể đi lên
Thật là mất mặt!
Chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ trước, cô còn khăng khăng hứa chắc sẽ không để điểm liệt. Thế nhưng bây giờ ăn ngay một con F to đùng mà từ khi thành lập đến nay, toàn bộ nhân viên của tập đoàn NC từ già đến trẻ chưa từng được “thưởng thức”. Thế này sao mà dám trở về gặp ông xã cơ chứ?
“Đúng là hàng thải loại” Một tiếng cười khe khẽ rơi vào tai An Nhiên. Cô ngẩng lên, vừa hay bắt gặp Tường Vĩ đi ngang quang, cái cổ vươn cao như một con thiên nga kiêu kì.
Rõ ràng cô ta không nhìn về phía cô, thế nhưng không rõ vì sao An Nhiên vẫn thấy như có hàng trăm lưỡi dao nhọn phảng phất lượn qua, thỉnh thoảng tùy tiện cứa một cái cho vui Tiếng chuông hết giờ reo vang, Tường Vi cầm lấy mic, tươi cười nhìn một lượt khắp phòng. “Kết quả được trả ngay sau khi các bạn gửi bài đi. Trên màn hình lớn đang chiếu bảng tổng kết điểm sát hạch. Có thể nhìn thấy ngay đa số các bạn đạt điểm A, B. Chỉ có một bài điểm C, coi như vừa đủ đậu. Thế nhưng điểm trung bình của đợt thi này thấp nhất trong lịch sử công ty vì bị một bài điểm F kéo xuống. Thật đáng tiếc!”
Lập tức, cả hội trường xôn xao, ồn ào: “Điểm F?
“Tôi có nghe nhầm không?” Mọi người đồng loạt ngó đông ngó tây, cố tìm kiếm xem người nào có biểu hiện khả nghỉ nhất. “Làm sao lại có người bị điểm F được? Trình độ đó mà qua được vòng tuyển hồ sơ của công ty sao?”
Một người có vẻ hiểu biết liếc mắt một cái, liền phán ngay: “Không biết gì mà lại được nhận vào làm chính thức, chắc chắn đi cửa sau rồi Nhất quan hệ, nhì tiền tệ mà”
“A… lại còn như vậy ư?”
Tường Vi hài lòng lắng nghe dư luận một chút, sau đó mim cười độ lượng: “Tôi sẽ không công bố tên người bị điểm F theo đúng nguyên tắc bảo mật” Đường Vi nhìn về phía An Nhiên, cố ý làm cho mọi người nương theo ánh mắt mà đoán ra “kẻ đi cửa sau”. So với chỉ tên đích danh thì chẳng kém lộ liễu là bao nhiêu.
An Nhiên bị cả hội trường nhìn đến phát ngại.
Hai con mắt của cô vẫn ửng đỏ, chảy nước mắt liên tục nên cô phải cố gắng lắm mới giữ được nét mặt bình thản.
Nếu hắn bất đắc dĩ phải ra tay, nhất định sẽ làm cho thật gọn gàng, sạch sẽ, không để lại dấu vết mới đúng Dáng vẻ vẫn ngồi yên lặng của An Nhiên không giống như Tường Vi tưởng tượng, khiến cho cô ta buộc phải kết thúc câu chuyện mà mình tự bới ra “Hy vọng cô gái bị điểm F sẽ chủ động xin nghỉ việc, để đến lúc công ty ra quyết định thì sẽ rất mất mặt. Được rồi, trừ người đó, tất cả mọi người đều có thể quay về bộ phận của mình, tiếp tục làm việc”
Mọi người lục tục kéo nhau rời khỏi phòng, ai cũng vừa đi vừa nhìn về phía An Nhiên, xì xầm to nhỏ: “Xinh đẹp mà não phẳng, ông trời đúng là công bằng”
“Nói gì thế, xinh như thế cũng thường thôi, còn chẳng bảng Tường Vi. Nhìn đứng cạnh nhau có khác gì nô tì với nữ hoàng không?”
“Ha ha… Cười chết tôi. Nhìn cô ta mà xem, nói không chừng là trợ lý của sếp nào đó, tuyển vào làm bình hoa trang trí với giúp sếp giải quyết nhu cầu sinh lý thôi”
An Nhiên mím môi không nói lại một câu. Chờ đến khi mọi người đi hết rồi, cô mới đứng lên rút hết dây cảm rồi ôm màn hình muốn đi ra theo.
“Này! Đứng lại đó!” Tường Vi hét lên, lúc này trong phòng chẳng còn người ngoài, cô ta cũng không cần mất công giả vờ giả vịt. “Cô định trộm tài sản của công ty à?”
An Nhiên nhíu mày, đáp: “Màn hình này gây cay mắt một cách đáng ngờ. Tôi muốn mang nó đi kiểm tra.”
Chỉ cần cầm về cho Ân Lãm, chắc chắn anh sẽ có cách cho cô biết đáp án. Nếu kết quả màn hình không có gì, cô sẽ thành thật nhận lỗi với Tống Thành. Nếu tra ra thứ gì bất ổn, chắc chắn kết quả thi của cô sẽ được lục lại. Cô vẫn nhớ có mấy câu mình làm được, tính điểm ra, tệ lắm thì là E, không thể là F.
“Ý cô là gì? Tường Vi thấy An Nhiên kiên quyết dám vác màn hình đi, không nghĩ cô lại cứng rắn như vậy, bèn lớn tiếng nạt. “Làm bài sai còn đổ thừa cho màn hình sao? Tôi còn chưa nói việc cô gian lận đấy!”
An Nhiên cười lạnh: “Đúng vậy. Cô nhắc tôi mới nhớ, nhân tiện kiểm tra luôn cả ổ cứng xem có ai tác động gì không. Tôi không tin bài của mình lại bị điểm F”
Sắc mặt Tường Vi khẽ xao động, chỉ một giây nhưng cũng đủ để An Nhiên bắt được. Thế là đã rõ! Cô vội vã chạy ra ngoài, không muốn mất thời gian thêm với cô ta. Không ngờ Tường Vi lại không biết sống chết, cứ thế chen lên cản đường.
“Đồ não phẳng này! Cô dám bước ra ngoài, tô sẽ gọi bảo vệ” Tường Vi hét to, cô ý nhấn nút gọi người trên máy điện thoại bàn. “Đúng là não đã chảy hết thành nước cho đàn ông hút rồi. Bố mẹ không dạy dỗ cô làm người tử tế à?”
Chát!
An Nhiên nhịn không được, giơ tay cho Tương Vi một cái tát. Cô trừng mắt nói: “Muốn nhục nhã tôi? Đừng mơ. Chỉ nghe mấy câu cô nói cũng đủ hiểu văn hóa của cô tới đâu Đúng là tự hạ thấp con người mình. Muốn đấu với tôi thì trước hết cô phải tự nâng giá trị của mình lên trước đã”
Trợ lý Diệp vừa bước vào cửa, nghe câu nói đó liền dừng lại.
“Tự nâng giá trị của mình lên” Đúng là có lý.
Tường Vi kia tuy trình độ học vấn cao siêu nhưng quá nôn nóng, xốc nổi nên khó làm được việc lớn Mà trong quá trình tranh giành đàn ông, tranh cướp địa vị thì người nào càng bình tính sẽ càng có lợi. Chân nhân bất lộ tướng là thế.
Tường Vi bị chửi liền gào lên: “Cô dám đánh tôi? Có biết tôi là ai không?”
“Tôi cần gì biết cô là ai. Cô ăn nói bậy bạ, hạ nhục người khác thì phải có gan nhận hậu quả.”
Tường Vi vẫn kiên quyết không nhận: “Tôi đây chỉ nói sự thật. Nếu đúng là cô có thực lực, vì sao chỉ được điểm F? Chẳng phải là loại vô liêm sỉ dựa thân thế đế lấy lòng tổng giám đốc mà đi lên àm “Dựa vào thân thể để lấy lòng Tống Thành?”
An Nhiên muốn vả cho cô ta một cái nữa. “Kẻ muốn dựa vào thân thể lấy lòng hản chính là cô mới đúng. Nhưng tiếc là hắn không thèm chú ý đến nên mới ghen tức với tôi. Có ý định trèo giường đàn ông đã lập gia đình, thử hỏi ai mới là người vô liêm sỉ?”
Vừa nói tới đó, nhân viên bảo vệ đã ập vào.
Tường Vi vội vàng thét lên: “Mau bắt cô ta! Định ăn trộm tài sản của công ty, lại còn đánh quản lý giám sát!”
Trợ lý Diệp rất đồng tình, muốn yên lặng để mặc bảo vệ kéo người ra nhưng lại nhận được một tin nhản nội dung vẻn vẹn bảy chữ: “Vợ tôi chịu khổ thì đừng trách”
Gửi đến từ điện thoại của tổng giám đốc.
Diệp Luận rùng mình, cân nhắc một hồi mới bất đắc dĩ lên tiếng gọi bảo vệ quay lại: “Không có việc gì. Các cậu mau quay về phòng đi”
Tường Vĩ không chịu, nhất định đòi hỏi phải tìm được lẽ phải cho mình. Diệp Luận đành dỗ cô 1a: “Để tôi chụp ảnh lại, sau đó gửi cho bà chủ quyết định”
Trong lòng Diệp Luận quả thực muốn tống An Nhiên đi. Chừng nào cô còn ở công ty này, chừng đó Diệp Luận còn phải nơm nớp nhìn sắc mặt Tống Thành.