Chương 87 Vì cô ấy tự ti
Người vừa tới đứng ngay trước cửa phòng An Nhiên, trên tay cầm một khay kim loại nhỏ, nở nụ cư: “Cô An Nhiên, mời cô về phòng có chút việc cần kiểm tra”
An Nhiên nhìn khay nhỏ bày một ống nhựa cùng vài thứ dụng y tế thì sợ hết hồn, không nói được câu nào. Thấy cô kinh hãi, nữ y tá liền trấn an: “Chỉ là kiểm tra sức khỏe định kì thôi, cô đừng lo lắng. Cô chịu khó một chút, lấy mẫu nước tiểu là xong”
Nghe thế, An Nhiên mới thở phào. Theo sự hướng dẫn của nữ y tá, cô mang ống nhựa vào nhà vệ sinh, ít phút sau đã đi ra.
Y tá thuần thục đeo găng, làm một loạt thao tác nghiệp vụ mà An Nhiên cũng không hiểu. Cô tò mò hỏi: “Vì sao lại khám sức khỏe vào hôm nay?”
Trước khi tới, y tá đã được Hà văn Nhĩ dặn dò rất kĩ về việc làm xét nghiệm thử thai tuyệt đối không được lộ ra. Cho nên, cô rất chuyên nghiệp đáp rằng: “Lịch khám định kì được đặt vào thời điểm giao mùa hàng năm, đây là lúc mọi người thường cảm thấy mệt mỏi nhất. Cho
nên cũng tranh thủ khám rồi lấy một ít thuốc bổ”
Để minh chứng cho lời nói của mình, y tá quả thực mang ra một hộp vitamin, dặn dò cô cách uống, sau đó mới rút lui.
An Nhiên không biết y tá chưa hề rời đi thực sự mà chỉ kín đáo đến phòng của Hà Văn Nhĩ.
“Quản gia, có kết quả xét nghiệm rồi”
Hà Văn Nhĩ vội vàng đi lại. Ông đang nôn nóng sắp chết rồi. Nếu quả thực là An Nhiên mang thai, chắc chắn trong nhà có nhiều xáo trộn. Một cô chủ nhỏ hay cậu chủ nhỏ ra đời sẽ làm cho biệt thự ít người này thêm rộn rã, tươi vui. Nhưng một bên ông vẫn thấp thỏm, nếu đứa trẻ đó không phải con của cậu chủ thì là của gã mắc dịch nào mới được chứ?!
Y tá nhìn Hà Văn Nhĩ tung tăng đi tới, không đành lòng tạt cho ông một gáo nước lạnh: “Cô An Nhiên không có thai. Cơ thể có phần suy nhược do sức khỏe kém, thiếu ngủ, lại suy nghĩ nhiều”
Hà Văn Nhĩ nghe đến đâu thì tâm trạng buồn vui lẫn lộn đến đấy. Coi như chưa có gì, lại quay về vạch xuất phát là được rồi.
Ông vội đem điều này báo lại cho Tống Thành. Hắn đang ở thư phòng, nghe xong thì rất mực trầm ngâm, đến nỗi Hà Văn Nhĩ khéo léo cũng không nhìn ra thái độ gì. Mãi một lúc sau, Tống Thành mới nói: “Không mang thai mà lại ngủ nhiều, ăn uống cũng thất thường. Hôm nay khó khăn lắm mới ăn được hai miếng cháo, sợ là lại phun cả ra rồi. Tâm tính cũng thay đổi là cớ làm sao?”
Có trời làm chứng, từ bé tới lớn hắn chưa từng phải đoán tâm tình phụ nữ. Bởi đàn bà là loại sinh vật rất dễ nuôi giống như con mèo vậy. Cho họ thứ họ muốn, họ sẽ meo meo hai tiếng rồi mặc xác bạn. Không cho họ thứ họ muốn, họ sẽ chạy theo làm nũng với bạn. Tước đoạt thứ quý giá của họ, họ cào.
chết bạn Tống Thành vẫn lấy sự thành đạt của mình để dỗ Hạ Cẩm, lấy tiền tiêu vặt dỗ Tống Nguyệt Sương, lấy Hà Văn Nhĩ để dỗ bà Hai.
Còn với An Nhiên, hắn chỉ có duy nhất video của Cá Chép để đe dọa cô. Hẳn chẳng biết cô thực sự thích cái gì.
Tống Thành thở dài, vậy là vợ hắn hoặc là bị lãnh cảm, hoặc là không phải phụ nữ.
Không đời nào! Rõ ràng cô ấy ở trên giường ướt át đến như vậy, chắc chắn là thích hắn. Chí ít cơ thể cô thích hắn.
Hà Văn Nhĩ thấy cậu chủ nhà mình thở dài dữ quá, bèn nói: “Có khi nào cô An Nhiên thích cậu rồi chăng?”
Tập tài liệu trên tay Tống Thành suýt thì rơi xuống đất.
“Thích…?”
Ông quản gia già mang kinh nghiệm hơn nửa thế kỉ làm trai tân ra suy đoán: “Lúc cậu ở nhà, cô ấy rất hoạt bát, chạy nhảy, hò hét. Cậu vắng nhà, cô ấy liền ỉu xìu, không thiết tha ăn uống. Đến lúc cậu về thì làm nũng để cậu phải đút cho ăn. Còn chuyện kia..”
Ông ngừng lại, nhớ tới nụ hôn bất chợt của cô trong phòng ăn. “Hẳn là lúc trước Nguyễn Vũ Như đã nói gì đó khiêu khích khiến cô ấy tức giận nên mới thị uy, hàm ý cốt là để cô ta thấy hai người ân ái mặn nồng thế nào.”
Hà Văn Nhĩ càng nói, Tống Thành càng cảm thấy thực có lí. Dù sao hẳn là dạng bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền, phụ nữ ái mộ hắn có thể xếp hàng vòng quanh cái hồ cá sấu chưa hết. Còn cô thì nghèo rớt, nhan sắc thì… ừm, thôi chấp nhận được, lại còn có con riêng. Chắc chắn là tự tỉ trước hẳn rồi.
Hắn cảm thấy mình cần phải làm cô tự tin nói ra đoạn tình cảm này mới được Tống Thành đem theo suy nghĩ đó tới công ty, định gặp Ân Lãm đại tổng quản tham vấn một chút, dù sao cậu ta cũng suy nghĩ bằng não của cả hai giới Nguyễn Vũ Như thấy Tống Thành sửa soạn đi làm thì ngạc nhiên lắm. Cô vội chạy tới nhắc nhở hắn: “Hôm nay mẹ gọi chúng ta về thăm mẹ, anh quên sao?”
Tống Thành không buồn “Mẹ tôi hay mẹ cô?”
Vũ Như ngượng ngùng đáp: “Là… bác gái ‘c lại một cái: Hăn lạnh nhạt nói: “Tôi bận.” Sau đó lên xe đi thẳng.
Vũ Như tức điên người. Một tiếng “bận” mà coi như xong sao? Nhìn ánh mắt mềm mại của hẳn liếc lên ban công trước khi đóng cửa xe mà xem, đúng là muốn chọc tức cô.
Xe Tống Thành lăn bánh rời khỏi biệt thự.
Vũ Như tính quay vào nhà thì thấy An Nhiên lén lút đi ra vườn bằng cửa phụ cạnh nhà bếp.
Vì sao không đi cửa chính? Cô ta muốn ra vườn làm gì? Lại cắt hoa? Chẳng lẽ số nợ kia vẫn chưa đáng sợ?
Vũ Như nhìn An Nhiên lén lén lút lút đi về phía chiếc xe tải, trong lòng nổi lên một trận nghi ngờ. Làm chị em với nhau từ nhỏ, cô ta biết chắc chản An Nhiên không thể nào ngu ngốc đến vậy.
Phải chăng đang tìm cách trốn ra ngoài?
Liên hệ được với Hoàng Kiên hay người của Cấn Trần Ninh rồi?
Từ sau vụ đột nhập bắt người bất thành, toàn bộ biệt thự được trang bị thêm một lượt an ninh nữa, người ngoài muốn vào cũng không dễ dàng gì.
Vũ Như cảm thấy nếu mình không nhúng tay vào, sau này sẽ khó đòi chia phần với Cấn Trần Ninh. Cô bèn vội vàng theo dấu An Nhiên.
Chiếc xe tải chở hàng hóa vào biệt thự dừng khoảng hai mươi phút. Tài xế khuân hàng cho bà Hai kiểm kê xong xuôi thì đứng nói chuyện một lát. Anh ta là người mới, cũng.
muốn tranh thủ tạo thêm thiện cảm v‹ người của nhà chính để sau này tiện bề làm ăn.
An Nhiên đến gần xe tải, ngó nghiêng một chút xem bước tiếp theo nên làm thế nào. Không ngờ vừa lại gần thì Hà Văn Nhĩ thình lình từ đâu mọc ra, ánh mắt sắc bén như diều hâu: “Cô An Nhiên tới đây có chuyện gì thế?”
Chết tiệt! Ông quản gia này mẫn cán quá rồi! Cô vội vã buông hai bàn tay đang úp trên ngực để giữ bức thư trong ngực áo, tỏ ra tự nhiên.
“Tôi… không có gì…”
Hà Văn Nhĩ bằng con mắt tinh tường của người làm nghề quản lý công việc gia đình, đi tới gần cô dò xét: “Chắc cô đang tìm thứ gì? Tôi có thể tìm giúp.”
A aa, nói vậy là ông ấy không chịu đi sao? An Nhiên cố trấn an trái tìm đang đập loạn xạ của mình. Cô lí nhí: “Không… tôi..”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!