Tuy nói không xa nhưng hơn nửa tiếng sau hai người mới đi bộ tới, vì sợ Lăng Duy Khiết phát hiện nên cô đi rất nhanh, La Mị Quỳnh đi theo sau hầu như phải chạy theo.
Cuối cùng cũng tới quán ăn, La Mị Quỳnh vừa ngồi xuống đã thở hổn hển không ngừng, Khanh Khanh tự gọi cho mình một ly nước ép, sau đó đưa menu qua cho La Mị Quỳnh.
Nghỉ mệt một lúc, La Mị Quỳnh nhìn Khanh Khanh nói, “Khanh Khanh, con thật không chịu gọi mẹ một tiếng mẹ sao?”
Khanh Khanh quay đầu đi: “Tôi nói rồi, mẹ tôi họ Lương.”
“Vậy tại sao lúc đầu cô lại tới tìm tôi, cô tới Los Angeles không chỉ một lần đúng không, chẳng lẽ không phải để kiếm tôi à?” La Mị Quỳnh ép hỏi.
“Tôi không muốn nói chuyện này, bà nói đi, tìm anh Khiết có việc gì?” Khanh Khanh tự nhủ cô nhất định phải bình tĩnh, không thể bị bà ta dắt mũi được, mấy ngày nay tất cả những việc La Mị Quỳnh làm đã khiến cô tổn thương rất nhiều, cô hối hận vì ban đầu đã đi Los Angeles tìm bà ta.
“Trước đây tôi có sống với bố thằng Khiết một thời gian, tôi và ông ấy còn có với nhau một đứa con, sau khi ông ấy mất, di sản để lại hẳn phải chia cho đứa con của tôi một phần chứ.” La Mị Quỳnh tự cho là đúng nói.
“Ai là đứa con đó?” Tay Khanh Khanh run run hỏi.
“Tiêu Phụng, vì thế tôi mới ngăn chúng kết hôn, lúc đầu tôi còn nghĩ sẽ được một nửa cổ phần tập đoàn Lăng Vân, nhưng cô cũng là con của tôi, đây coi như tôi nợ cô, vì thế chúng ta coi như bán rẻ số cổ phần đó cho cậu ta rồi, năm trăm nghìn…”
Không đợi bà ta nói xong, Khanh Khanh liền đứng bật dậy, tay chỉ vào mặt bà ta rồi nói, “Chắc bà điên rồi, năm trăm nghìn, sao bà không nói một triệu luôn cho tròn đi!”
“Ý tôi là năm trăm nghìn đô la Mỹ, nếu để tòa phán quyết, căn cứ vào giá trị hiện nay của tập đoàn Lăng Vân, ít nhất tôi cũng phải được năm triệu?” La Mị Quỳnh dường như cảm thấy bà ta đã nhân nhượng cho Lăng Duy Khiết lắm rồi.
“Bà đi đi, đừng để tôi thấy bà nữa, tôi và bà chả có quan hệ gì cả, năm trăm nghìn đô la Mỹ, bà nghĩ bà là ai? Năm năm trước bố chồng mất, anh Khiết tiếp quản công ty, lúc đó không những không có tiền, còn nợ nần chồng chất, thế bà nghĩ bà được chia bao nhiêu? Bà đừng có nằm mơ nữa đi.” Khanh Khanh cạn lời, nếu không phải bà ta là máu mủ của cô thì cô còn muốn đánh cho một trận.
Bà ta dở hơi đến phát sợ, sao cô lại có một bà mẹ mặt dày như vậy, kiếp trước cô đã làm gì mà kiếp này ông trời lại đối xử với cô như vậy.
“Khanh Khanh, cô đừng chỉ biết lo cho mình như thế, cô đã gả cho nhà họ Lăng, coi như kiếp này ấm no rồi, nhưng cô cũng nên nghĩ tới em gái cô, chồng của cô là do em nó nhường cho đấy, nếu không phải chúng nó là anh em ruột thì đã kết hôn từ lâu rồi, cô tưởng….”
Khanh Khanh không thể chịu nổi nữa, cô cầm lấy ly nước ép phục vụ vừa đưa ra hắt thẳng vào mặt bà ta.
“Tôi thật không thể tin nổi trên đời còn có người như bà, sao có thể có một bà mẹ như bà, đừng bao giờ xuất hiện ở nhà tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
“Đây là 33 triệu, coi như là công sức cực khổ mang thai 10 tháng của bà, từ nay về sau, Thẩm Khanh Khanh này không còn quan hệ gì với bà nữa.” Thẩm Khanh Khanh cầm 33 triệu tiền mặt đập xuống trước mặt La Mị Quỳnh, lòng đầy đau xót nói.
“Đứng lại, tao là mẹ mày, là mẹ của mày đó!”
Thẩm Khanh Khanh quay người bỏ đi, cô có thể tưởng tượng được bà ta đã nói gì trước mặt anh Khiết, và có thể đoán được anh đã chịu đựng La Mị Quỳnh tới mức nào, tất cả là lỗi của cô, cô không nên đi tìm La Mị Quỳnh, không nên dẫn bà ta đến trước mặt anh Khiết.
Khanh Khanh vội vã chạy nhanh về nhà, Lăng Duy Khiết đang lái xe ra ngoài, chợt thấy khuôn mặt cô trắng bệch liền vội dừng xe lại.
“Khanh Khanh, em sao thế?” Lăng Duy Khiết vừa chạy về phía cô, vừa lo lắng hỏi.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi anh!” Khanh Khanh đột nhiên nhào vào lòng anh rồi khóc òa lên.
“Bà xã sao thế? Có phải bà ta lại đánh em không?” Đây là lần đầu tiên Lăng Duy Khiết thấy Khanh Khanh khóc thảm như thế.
“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Hai đứa nhóc nghe thấy tiếng xe liền chạy ra ngoài, vừa lúc trông thấy Khanh Khanh ôm chầm Lăng Duy Khiết rồi khóc òa lên, chúng liền hốt hoảng chạy tới.
“Bà xã, anh dìu em lên phòng nghỉ ngơi nhé.” Sắc mặt Khanh Khanh nhợt nhạt không còn sức sống, trông không khác gì như bôi sáp nến vậy.
“Mẹ ơi, mẹ sao thế? Có phải mẹ bị bệnh không?” Hai đứa nhóc thở hổn hển chạy tới ôm lấy mẹ chúng.
“Không sao, mẹ không sao, các con đi chơi đi, mẹ chỉ hơi mệt thôi.” Khanh Khanh vội vàng giải thích với các con.
Lăng Duy Khiết dịu dàng lau nước mắt cho cô, sau đó cũng quay qua nói: “Các con đi tìm chú Phúc chơi đi, bố đưa mẹ về phòng nghỉ.”
Lăng Duy Khiết dặn dò chú Phúc một lúc, sau đó để đám con trai còn nhỏ trong nhà chơi với hai đứa nhóc, tránh để chúng làm phiền Khanh Khanh.
Sau khi trở về phòng, Khanh Khanh cắn môi nói: “Anh Khiết, hay là chúng ta ly hôn đi.”
“Bà xã, em lại sao nữa rồi? Đang yên đang lành sao lại đòi ly hôn? Có phải bà ta nói gì với em không?” Lăng Duy Khiết sầm mặt lại, hai người họ vừa mới bình yên một chút, sóng gió lại nổi lên.
Anh chán ghét cái cảm giác không thể kiểm soát mọi chuyện, ban đầu, niệm tình bà ta là mẹ của Khanh Khanh nên anh mới nương tay, nhưng giờ ngay cả con gái bà ta cũng không thương xót, thế thì đừng trách anh.
“Nếu em không đi Los Angeles tìm bà ta thì đâu có chuyện ngày hôm nay, xin lỗi anh, tất cả là lỗi của em, hay là chúng ta ly hôn đi, chia tay rồi thì bà ta sẽ không ép được anh nữa.” Lòng Khanh Khanh rối như tơ vò, mẹ cô tham tiền tới phát điên như vậy khiến cô không còn mặt mũi nào đứng trước Lăng Duy Khiết.
“Bà xã à, chuyện này đâu có liên quan gì tới em, cho dù không phải mẹ em thì bà ta cũng làm thế thôi.” Sắc mặt Lăng Duy Khiết đầy u ám, anh vẫn luôn nghĩ mình là con một, giờ lại nhảy ra hai đứa em gái, hơn nữa đằng sau hai đứa này đều có mấy bà mẹ gian manh tàn nhẫn, thật khiến anh không còn gì để nói.
Đối phó với La Mị Quỳnh không khó, nhưng còn Hồ Tiêu Lương có lẽ phải hơi tốn công sức một tí, dù sao Hồ Tiêu Lương cũng là vợ hợp pháp của bố, hơn nữa nếu đứa trẻ đó đúng là của bố thì khi Hồ Tiêu Lương vào ngục, người giám hộ sẽ biến thành anh, anh không muốn như thế.
Đây chính là nguyên nhân anh mãi chưa ra tay, anh muốn nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường rồi mới hành động.
Không phải sợ họ mà anh nhịn, anh chỉ niệm tình nên mới nương tay như thế, nhưng chỉ cần bọn họ dám đụng tới người anh yêu thương nhất thì anh sẽ không ngồi yên nữa, anh sẽ dùng cách nhanh nhất và hung ác nhất để đối phó bọn họ, không cho bọn họ còn cơ hội quay đầu cắn lại.
“Anh Khiết, anh biết Tiêu Phụng là… là em gái anh rồi sao?” Khanh Khanh lo lắng nhìn Lăng Duy Khiết, tuy ban đầu anh Khiết vì báo thù mới kết hôn với La Tiêu Phụng, nhưng trước đó nếu hai người…
“Anh cũng không chắc, nhưng em đừng lo, nắm tay anh còn chưa nắm được đâu, cho dù có là con của bố thì cũng chả sao, cô ta muốn di sản cũng chẳng có đồng nào cho cô ta đâu. Lúc bố anh mất, Hồ Tiêu Lương đã đào rỗng công ty rồi.” Lăng Duy Khiết biết Khanh Khanh đang lo lắng chuyện gì. Vì thế anh lập tức giải thích, xua tan mọi lo âu của Khanh Khanh.
Vốn là một ngày chủ nhật yên bình, nhưng vì sự xuất hiện của La Mị Quỳnh khiến bầu không khí nhà họ Lăng trở nên nặng nề, trong lòng Lăng Duy Khiết rất khó chịu.
Sáng thứ hai, Lăng Duy Khiết hủy bỏ mọi cuộc họp, anh đã ý thức được một điều, nếu không giải quyết hai người đàn bà kia thì anh sẽ không thể ăn ngon ngủ yên được.
Anh gọi điện thoại cho Tiểu Lý, người anh hợp tác từ trước tới giờ. Tuy quy mô của văn phòng thám tử chỗ cậu ta không lớn, người cũng không nhiều, nhưng lại không có tin tức nào cậu ta không tra được, nói đơn giản, văn phòng của cậu ta đều là lão làng trong nghề.
“Tiểu Lý, phiền cậu giúp tôi điều tra La Mị Quỳnh và Hồ Tiêu Lương, tra rõ giúp tôi Hồ Tiêu Lương có con hay không, bố đứa bé là ai? Ngày sinh…?”
“Tổng giám đốc Lăng thật ra khoảng thời gian này chúng tôi cũng đang điều tra về những điều anh muốn biết rồi, Hồ Tiêu Lương cơ bản đã tra rõ, nhưng khi chúng tôi điều tra cô ta thì phát hiện một vài chuyện liên quan tới bố anh.” Tiểu Lý nói rất thận trọng, dường như có chuyện gì đó bí mật.
Thật ra hôm nay Lăng Duy Khiết không gọi điện thì sau khi bọn họ lấy được chứng cứ xác thực cũng sẽ chủ động gọi cho anh.
“Bố tôi?” Lăng Duy Khiết hơi nghi hoặc, bố đã qua đời năm năm rồi, còn có thể có chuyện gì được nữa?
“Đúng thế, sếp Lăng, không biết hôm nay anh có tiện qua chỗ tôi một chuyến không?” Tiểu Lý trịnh trọng nói.
“Không vấn đề, 40 phút nữa tôi sẽ tới.” Lăng Duy Khiết nhìn đồng hồ quyết đoán nói.
Trước giờ đều là Tiểu Lý tới chỗ anh, lần này cậu ta bảo anh qua đó, có lẽ có chuyện gì đó không bình thường, rốt cuộc có chuyện gì liên quan tới bố anh?
Lăng Duy Khiết cúp máy rồi gọi điện cho Đoan Minh.
“Đoan Minh, hôm nay tôi có việc ra ngoài, nếu La Mị Quỳnh hay Hồ Tiêu Lương tới thì cho bảo vệ đuổi về, chuyện khác thì cậu toàn quyền xử lý.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!