Trong buổi lễ trao giải hôm qua, có thể bên dưới không nhìn thấy nhưng Lý Trình ở trên sân khấu nhìn rất rõ, Tổng giám đốc lại ngơ ngẩn nhìn cô Thẩm, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, chẳng lẽ Tổng giám đốc đột nhiên hiểu thông suốt bắt đầu có hứng thú với phụ nữ sao?
“Ừ, Lý Trình, văn phòng cô Thẩm sắp xếp ở phòng kế bên nhé.” Lăng Duy Khiết nghĩ nghĩ rồi nói.
“Tổng giám đốc, ý của anh là bên cạnh phòng anh luôn à?” Lý Trình ngu người, Tổng giám đốc sắp xếp thế này không hợp lý lắm, cô Thẩm là nhà thiết kế hàng đầu công ty, cô ấy tất nhiên có sẵn văn phòng riêng, sao Tổng giám đốc lại dời văn phòng của cô Thẩm tới đây được? Chẳng lẽ vì để lửa gần rơm sao?
“Đúng thế, ở bên cạnh văn phòng tôi đi, còn phòng họp thì dời xuống lầu dưới.” Lăng Duy Khiết nói với giọng đanh thép không chừa đường thương lượng.
Lý Trình không hiểu, Thẩm Khanh Khanh cũng không hiểu, vốn dĩ đang yên ổn tại sao đột nhiên lại đổi văn phòng, tuy hơi nghi ngờ nhưng cô cũng không nói ra, đối với cô thì làm việc ở đâu cũng giống nhau, chỉ là nếu sắp xếp như thế thì không tiện lắm thôi, cô dường như bị cô lập vậy.
Những ngày tháng bận rộn như vậy cô đã quen rồi, Khanh Khanh thích ứng rất nhanh. Nhưng sáng hôm nay cô lại tới trễ, tối hôm qua cô nhận được điện thoại báo hai đứa con mình đổ bệnh cùng lúc, lúc đó cô muốn nghỉ phép về chăm sóc cho con nhưng James nói anh ấy đã đưa hai đứa đi bệnh viện khám rồi, bác sĩ nói không có việc gì nhưng cô vẫn không yên tâm, cả buổi tối cô cứ trực bên điện thoại mãi tới khi trời sáng, James nói hai đứa đã hạ sốt thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng vì như vậy mà sáng đi làm lần đầu tiên cô đi trễ.
Khanh Khanh cầm bản vẽ xông vào thang máy, lúc thang máy đưa cô lên tầng cao nhất thì đã trễ rồi, lòng Khanh Khanh cứ mãi không yên, cửa vừa mở cô bèn xông ra ngoài, sau đó “Rầm!” một cái đụng vào cái gì đó.
Thì ra Khanh Khanh đụng trúng Lăng Duy Khiết, sáng sớm đi làm không thấy Khanh Khanh, nửa tiếng sau cũng vẫn không thấy đâu, Lăng Duy Khiết hơi lo lắng muốn xuống lầu xem xem, ai ngờ Khanh Khanh lại từ thang máy lao ra, càng không ngờ tới cô ấy lại đụng trúng mình.
“Xin lỗi, xin lỗi….” Khanh Khanh không thèm quan tâm chóp mũi đang đau đớn, cô vừa xin lỗi vừa vội nhặt bản thiết kế rơi trên đất.
Lăng Duy Khiết cũng cúi xuống giúp Khanh Khanh nhặt bản thiết kế.
“Cô Thẩm à, hôm nay hình như cô tới hơi muộn.” Lăng Duy Khiết đưa bản vẽ cho cô, bàn tay to lớn vỗ vỗ vai cô, thấy tóc mái cô có vài sợi buông thả bên trán, tay kia thân mật vén sợi tóc rơi ra nhét vào kẽ tai cho cô, còn hơi cúi đầu xuống phả hơi thở nóng bỏng lên mặt cô, khàn giọng nói:
“Xin lỗi, sáng tôi ngủ dậy trễ.” Khanh Khanh đỏ mặt vội vàng xin lỗi.
“Sau này làm việc trên công ty là đủ rồi, không cần mang nhiều công việc như thế về đâu, nếu để người ta biết được chẳng cho rằng tôi bạc đã nhân viên sao.” Thấy mắt cô đỏ lè, Lăng Duy Khiết vừa đùa vừa nghiêm túc nói.
Thẩm Khanh Khanh ú a ú ớ gật đầu, “Tôi biết rồi, Tổng giám đốc, thế tôi vào văn phòng trước nhé.” Nhìn theo bóng lưng hoảng loạn của Khanh Khanh, Lắng Duy Khiết mỉm cười.
Trừ ngoại hình thì tính cách cũng có một chút thay đổi, không ngờ chỉ một lần chạm nhẹ như thế đã làm cô đỏ mặt, chỉ có một thứ không hề thay đổi, đó là ánh mắt trong suốt không vương hạt bụi của cô, đấy cũng vừa vặn là điểm anh thích nhất ở cô.
Sau khi trở về văn phòng, trái tim Khanh Khanh vẫn đang đập thình thịch, cô không ngờ Tổng giám đốc lại sẽ làm ra hành động thân mật như thế, sém tí nữa đã dọa cô chết đứng.
Hai tay ôm lấy mặt, tới giờ cô vẫn cảm giác được khuôn mặt đang nóng bừng, không biết vừa rồi có bị Tổng giám đốc nhìn thấy không, đúng là quá mất mặt mà. Đồng thời Khanh Khanh cũng thầm tự cổ vũ tinh thần, lần sau, lần sau sẽ không trễ nữa.
Nếu Khanh Khanh đã đi làm thì Lăng Duy Khiết cũng không cần đi xuống nữa, anh quay lại văn phòng mở màn hình camera của văn phòng kế bên ra, anh biết làm thế này là xâm phạm quyền riêng tư của nhân viên, nhưng anh không để ý, anh muốn biết tại sao cô gái này quay lại.
Lăng Duy Khiết muốn biết Thẩm Khanh Khanh có phải tiếp cận anh là có mưu đồ hay không, hay cô không biết anh là ai? Hay là quên rồi, nếu đúng chỉ là trùng hợp thì anh không ngại tiếp tục cuộc hôn nhân, nếu là âm mưu thì đừng trách anh không khách khí.
Từ trên màn hình nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô cơ thể Lăng Duy Khiết bỗng có phản ứng.
Nhiều năm giữ mình như thế anh chưa từng xúc động với cô gái nào, không ngờ hôm nay chỉ nhìn cô thôi cũng có phản ứng, hơn nữa trong đầu không khỏi nhớ lại mùi vị ngọt ngào của đêm tân hôn năm năm trước.
Ai ngờ sau màn nhạc dạo ngắn buổi sớm, Thẩm Khanh Khanh lại có ý tránh mặt anh, đã mấy ngày rồi, ngoài thấy cô trên màn hình giám sát ra thì Lăng Duy Khiết không còn ngẫu nhiên gặp cô nữa, từ hôm đó ngày nào Khanh Khanh cũng đi làm đúng giờ, sau khi tan ca cô bèn phi như bay về, cứ như đang trốn tránh Lăng Duy Khiết vậy.
Trong văn phòng Tổng giám đốc, mỗi ngày ngắm nhìn Khanh Khanh làm việc đã trở thành một chuyện không thể thiếu trong sinh hoạt của Lăng Duy Khiết. Hôm nay Lăng Duy Khiết thấy Khanh Khanh không ngừng cầm khăn giấy quẹt mũi, chóp mũi thậm chí đã đỏ ửng lên, xem ra cô cảm rồi, lòng anh bất giác hơi đau xót.
Anh lập tức gọi trợ lý đi mua thuốc cảm, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô gái này rốt cuộc đang làm gì, tại sao ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt.
Khi Lý Trình mang thuốc về, Lăng Duy Khiết đã giận dữ gọi điện tới phòng bên cạnh.
Thẩm Khanh Khanh, cô lập tức tới văn phòng của tôi ngay.” Khanh Khanh lúc này đang sửa lại bản vẽ, cô ngu người khi bỗng nhận được điện thoại của Lăng Duy Khiết với giọng khó chịu
Nhưng tổng giám đóc đã có lệnh thì dĩ nhiên cô phải đi, để tránh xảy ra chuyện trước mặt Tổng giám đốc, cô đi rửa mặt rồi trang điểm lại, hai ngày nay trời trở lạnh, cô bị lạnh trong lúc ngủ, thành ra thế này đúng là khó coi.
“Tổng giám đốc, anh gọi tôi?” Cô tới văn phòng Tổng giám đốc, cố gắng nhịn không để mình nhảy mũi, nhưng lúc cảm ai có thể kiểm soát được cơn hắt xì chứ.
Khi Khanh Khanh ý thức được bản thân không khống chế được liền dùng tay bịt miệng, nhưng đã muộn rồi.
“Hắt xì—-”
“Xin…. xin lỗi, tôi….”
“Uống thuốc đi, người bị bệnh không cần cố thế đâu.” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa rót nước cho Khanh Khanh.
“Tổng giám đóc, tôi… tôi chỉ là cảm một chút thôi, còn nữa….. Hắt xì!”
“Uống mau, người bệnh không có quyền nói chuyện.” Lăng Duy Khiết nói, không những mang ly nước tới tay Khanh Khanh mà còn lấy thuốc trong vỉ ra sẵn.
“Tổng giám đốc, không sao, tôi… tôi có thể tự làm.
“Tôi nói, đừng để tôi dùng cách bất đắc dĩ cho cô uống thuốc.” Lăng Duy Khiết nhìn đôi môi hơi trắng bệch của Khanh Khanh, uy hiếp.
Ý thức được ám thị của Lăng Duy Khiết, mặt Khanh Khanhliền đỏ lên, không dám nói không nữa, cô nhận lấy thuốc bỏ vào miệng, nhưng khi cô đưa ly nước tới bên môi thì bỗng cứng người lại, nếu cô không có nhớ sai thì đây là ly của Tổng giám đốc, hơn nữa…
Khanh Khanh nhìn xung quanh căn phòng, trên bàn làm việc của Lăng Duy Khiết không còn ly nào khác nữa, thế thì chuyện này khó xử rồi.
“Khanh Khanh, cô nghĩ ly tôi từng dùng là dơ sao?” Lăng Duy Khiết nhíu mày nhưng trong lòng lại vui mừng không thôi, dường như đang chờ đợi điều gì đó, anh nhìn bàn tay đang run rẩy của Khanh Khanh.
“Không, không phải, tôi… tôi sợ sẽ nhiễm cho tổng giám đốc, tôi, tôi đi rót nước đã, ưm~” Trong miệng còn thuốc, Khanh Khanhnói chuyện hơi trúc trắc, cùng lúc đó cô cảm giác được cơ thể bắt đầu nóng bừng lên, không cần soi gương cũng biết e là lần này mặt lại đỏ như cà chua rồi.
“Cô gái, còn cằn nhằn sao.” Đọc full tại truyen.one. Lăng Duy Khiết thấy Khanh Khanh nghẹn phải thuốc, liền lấy ly nước đích thân đút nước cho cô.
“Tôi, ưm ~” Vốn muốn nói để tự cô làm, ai ngờ nhưng viên thuốc đang kẹt trong cổ họng quá khó chịu Khanh Khanh cũng không từ chối nữa, thuận theo tay của Lăng Duy Khiết uống một ngụm nước to nuốt thuốc xuống.
“Uống nhiều nước đi, có lợi cho tiêu hóa thuốc.” Lăng Duy Khiết nhìn chằm chằm ép buộc cô.
Khanh Khanh đã không dám từ chối nữa, cũng không có cách nào từ chối, thế là lại uống thêm nửa ly nước nữa, đang muốn cám ơn rời đi thì Lăng Duy Khiết lại buông ly nước ra sờ trán cô.
“Sao lại nóng như vậy, đi khám chưa?”
“Không, chỉ là bệnh cảm vặt thôi, uống thuốc rồi sẽ khỏe thôi.” Khanh Khanh dường như không thể suy nghĩ được nữa, Tổng giám đốc có ý gì, chẳng lẽ không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Huống chi còn là cô nam quả nữ.
“Người bệnh không có quyền nói không, đi lấy áo khoác đi, tôi đưa cô đi bệnh viện.” Lăng Duy Khiết lại bá đạo quyết định lần nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!