Đoan Minh Dũng đang hăng say nói lại không hiểu được tấm lòng tốt của Lý Trình, anh ta đổi lại hai chân đang vắt chéo cho nhau đặt trên bàn làm việc, người ngửa về sau ghế, tìm một vị trí thoải mái, vẻ mặt tò mò nhìn Lý Trình, tiếp tục lải nhải nói, “Ài, Lý Trình, anh nói xem, đại ca đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả? Đã mấy tiếng đồng hồ rồi, lại còn ở trên bàn làm việc vừa cứng vừa lạnh, ham muốn phát ra lần này của anh ấy quả thật là, chậc chậc…”
“Quả thật cái gì?” Âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai, ngữ điệu vừa chậm rãi vừa hòa nhã.
Tay Đoan Minh Dũng vung về phía sau, buột miệng nói ra bốn chữ, “Không bằng cầm thú!”
“Ha ha!” Lý Trình không nhịn được bật cười, khóe mắt liếc thấy biểu cảm của Lăng Duy Khiết đang đứng sau lưng Đoan Minh Dũng mà đành miễn cưỡng chịu đựng, làm bộ chăm chỉ nghiêm túc như mọi khi, cung kính gọi một tiếng, “Tổng giám đốc!”
Tổng… Tổng giám đốc?
Nhìn gương mặt vì nhịn cười mà vặn vẹo của Lý Trình, tay Đoan Minh Dũng cứng đờ trên không trung, miệng vẫn đang mở không khép được vào, khuôn mặt tuấn tú thoạt xanh thoạt trắng, trán toát mồ hôi.
“Đại…đại ca…” Đoan Minh Dũng chầm chậm quay cái bản mặt như đưa đám lại, tự giác bỏ chân trên bàn xuống, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào ông chủ nhà mình, “Hì…hì hì…thật…thật trùng hợp!”
Hu hu hu, đáng lẽ ra anh ta không nên tỏ ra quá chuyên nghiệp như vậy, vừa xuống máy bay đáng lẽ ra phải về nhà ngủ một giấc thật đã, tiện thể thích nghi với sự chênh lệch thời gian. Vốn không nên đến đây trọc phải tổ kiến lửa, hu hu hu, đúng là bi kịch mà. Nếu như không phải sợ đau, Đoan Minh Dũng nhất định sẽ tự vả vào miệng mình thật mạnh, tránh sau này khỏi nói năng lung tung.
“Cậu về sớm thật đấy.”
Hai tay khoanh trước ngực, Lăng Duy Khiết từ trên cao nhìn xuống chỗ anh ta, giọng nhỏ nhẹ, Đoan Minh Dũng cảm giác từng sợi lông tơ sau lưng đang dựng thẳng lên.
“Ừ, vậy… vậy… anh làm xong… xong việc chưa… À, không, hai người ra rồi à?” Đoan Minh Dũng nhăn mày, bất giác rụt đầu xuống, vô cùng cẩn thận liếc trộm người người phụ nữ đứng sau Lăng Duy Khiết, nhìn xong miệng lại một lần nữa há to hình chữ “O”, “Vivi… Cô Vivian? Sao lại là cô chứ?”
“Cho hỏi lúc trước phó tổng từng gặp tôi sao?” Khanh Khanh sửng sốt, nhìn kĩ lại Đoan Minh Dũng, nhưng thật sự không có ấn tượng gì.
“Trong cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế tại Paris năm ngoái đã từng gặp, có lẽ cô đã quên rồi.” Đoan Minh Dũng thật sự không ngờ tới, năm ngoái tại Paris anh ta đã từng mời Khanh Khanh, nhưng lúc đó bị Khanh Khanh từ chối.
Lúc đó, Khanh Khanh cầm giải thưởng, rất nhiều người muốn xin chữ kí của cô, đương nhiên Khanh Khanh sẽ không làm mấy cái chuyện kí tặng đấy, có điều cô vẫn tới, chỉ có thể nói tất cả đã sớm định trước.
“Thì ra là như vậy, tổng giám đốc nếu không còn chuyện gì thì tôi về phòng làm việc trước đây.” Khanh Khanh bình tĩnh nói.
Vừa rồi đột nhiên Đoan Minh Dũng gọi cô khiến cô sợ hết hồn, chỉ sợ anh ta biết chuyện của Duệ Duệ và Lâm Lâm, sau khi nghe anh ta giải thích cô mới yên tâm.
“Khụ… khụ khụ, phó tổng, người đã đi xa rồi.” Ánh mắt Đoan Minh Dũng lại phạm phải đại kị của tổng giám đốc, Lý Trình liền ho nhẹ nhắc nhở.
Đoan Minh Dũng phục hồi tinh thần, lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt đầy hoài nghi, “Khiết, em nhớ cô Thẩm có một người bạn trai, hình như cũng là nhà thiết kế.”
Âm thanh Đoan Minh Dũng ở phía sau lọt vào tai Khanh Khanh, nhưng Khanh Khanh cũng không để ý, cô không biết người mà anh ta nói là ai? Ít nhất là những người ngoài kia đều cho là như vậy, cô đã quen rồi, huống hồ James rất thương hai đứa nhỏ, trong năm năm ở Italy hầu như đều là do anh ta giúp đỡ cô.
Cũng may Đoan Minh Dũng xông vào, nếu không thì cô đã bị… ở trong phòng làm việc rồi, ai mà biết được đã có bao nhiêu người phụ nữ nằm trên đó rồi chứ.
Cho dù Lăng Duy Khiết từng nói “thủ thân như ngọc”, nhưng thật sự Khanh Khanh khó có thể tin, thấy anh từ sáng đến tối đều muốn lên giường với cô, năm năm nay, bên cạnh anh không có người phụ nữ nào mới lạ.
“Nói bừa, Khanh Khanh kết hôn rồi, nếu có thì cũng là có chồng.” Lăng Duy Khiết nhìn Đoan Minh Dũng, không thèm để ý lời của anh ta.
“Thế à? Lý Trình, là tôi nghe nhầm hay là não của đại ca bị lấp rồi?” Thấy Lăng Duy Khiết quay trở lại phòng làm việc, Đoan Minh Dũng quay đầu hỏi.
“Có mà não của anh bị lấp ý, đang yên đang lành, anh đi chọc đại ca làm gì.” Lý Trình lắc đầu, không khỏi thông cảm cho phó tổng.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, năm ngoái tôi thật sự nhìn thấy bên cạnh cô ấy có một người đàn ông, còn…”
“Xin anh đấy, phó tổng Đoan Mộc à, nếu như anh chán sống rồi thì đi nói lại một lần nữa với tổng giám đốc, dù cho nhà thiết kế Thẩm đã từng có bạn trai thì sao chứ, giờ người ta cũng chia tay rồi, anh xem anh có phải hết chuyện làm rồi mới đi kiếm chuyện không.”
“Ai chia tay?” Lý Trình đang khuyên Đoan Minh Dũng thì La Tiêu Phụng vừa trở lại, nhìn thấy Đoan Minh Dũng cô ta mỉm cười nói: “Phó tổng lại bị bạn gái đá rồi à?”
“Làm gì có chuyện đó, Tiêu Phụng, ai da, Lý Trình, anh xem, có phải Tiêu Phụng với nhà thiết kế xinh đẹp của chúng ta rất giống nhau không? Đặc biệt là mũi với miệng.” Đoan Minh Dũng giống như phát hiện ra điều mới mẻ, tấm tắc kề sát thư ký La.
“Đoan Minh Dũng, cậu lăn vào đây cho tôi.” Đoan Minh Dũng vừa mở miệng thì tiếng gầm nhẹ đầy tức giận của Lăng Duy Khiết từ trong phòng vang lên.
“Hả? Lần này chết chắc rồi, Lý Trình, nếu như mười phút nữa tôi vẫn chưa ra, anh nhất định phải gọi cấp cứu đấy.” Đoan Minh Dũng khổ sở bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Lý Trình.
“Lý Trình, phó tổng làm sao vậy?” La Tiêu Phụng nhìn vẻ mặt khổ sở của phó tổng mà chẳng hiểu ra sao.
“Cô hỏi phó tổng à, chỉ tổng kết một câu: nhìn thấy thứ không nên nhìn, nói những điều không nên nói.” Lý Trình nói xong liền cúi đầu làm việc, nhưng câu này lại khiến thư ký La tò mò.
“Trợ lý Lý, phòng làm việc của chúng ta có gì không nên nhìn sao?” Thư ký La tiến gần Lý Trình hỏi nhỏ.
“Thư ký La, tính tò mò làm hại bản thân đấy, cô đừng hỏi quá nhiều.” Lý Trình ngẩng đầu nhìn phòng tổng giám đốc, lại quay lại nhìn phòng làm việc của Thẩm Khanh Khanh rồi nói.
La Tiểu Phàn nhìn theo ánh mắt Lý Trình, lúc anh ta nhìn qua phòng làm việc của Khanh Khanh cô ta cũng hiểu ra, lại hỏi tiếp, “Anh Lý, rốt cuộc là chuyện gì, anh nói đi, nếu không tôi thật sự chết vì tò mò mất.”
Thấy La Tiêu Phụng tiến gần, Lý Trình lại nhìn về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn thấy cửa vẫn đóng chặt, có lẽ trong chốc lát sẽ không mở ra, mới nhỏ giọng nói: “Lúc phó tổng trở về không cẩn thận xông vào phòng tổng giám đốc.”
“Cái này… cái này cũng không có gì mà, lần nào phó tổng chả trực tiếp xông vào phòng.” La Tiêu Phụng dừng lại một lúc, nói lại.
“Không giống nhau, những lần trước nhà thiết kế Thẩm không ở trong phòng tổng giám đốc.” Lý Trình buột miệng nói.
“Nhà thiết kế Thẩm? Thẩm Khanh Khanh, anh nói phó tổng nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh ở trong phòng tổng giám đốc, nhìn thấy những gì không nên nhìn, có nghĩa là…” La Tiêu Phụng cúi đầu lẩm bẩm, biểu cảm không còn vui vẻ như trước nữa, cô ta nhìn về hướng phòng làm việc của Thẩm Khanh Khanh, ánh mắt mang cảm xúc phúc tạp khiến người khác khó có thể đoán ra được.
Khanh Khanh về phòng làm việc chỉnh sửa lại bản thảo thiết kế xong, thấy đã đến giờ tan làm liền quyết định nhanh chóng rời đi, tránh bị Lăng Duy Khiết bắt. Lúc đi ra cô thấy Lý Trình đang thì thầm gì đó với thư ký La bèn thuận miệng chào một tiếng.
“Trợ lý Lý, thư ký La, hai người vẫn làm à, tôi còn có việc, về trước đây.”
“Ừ, tôi cũng về đây.” Lý Trình nhìn thời gian, đứng dậy, cũng định nhanh chóng rời đi tránh cơn bão này.
“Lý Trình, anh vẫn chưa nói mà, rốt cuộc có chuyện gì chứ?” La Tiêu Phụng túm lấy tay anh ta vội vàng hỏi.
“Tiêu Phụng, tôi về trước đây, nếu như cô không muốn giống phó tổng thì nên sớm về đi.” Lý Trình nói xong đẩy tay La Tiêu Phụng ra, cầm cặp đựng tài liệu vội vàng rời đi.
“Lý Trình, trợ lý Lý, anh Lý…” Tiêu Phụng muốn kéo Lý Trình lại, nhưng Lý Trình giống như cá trạch vậy, nhoáng cái liền mất hút, cô ta tức giận giậm chân.
Phó tổng cũng đã vào hơn một tiếng rồi, sao vẫn chưa ra chứ? Tiêu Phụng vừa chậm chạp thu dọn đồ đạc vừa nhìn vào phòng làm việc tổng giám đốc.
Cũng hết giờ làm nửa tiếng rồi, tổng giám đốc với phó tổng sao vẫn chưa ra chứ? Rốt cuộc phó tổng đã nhìn thấy những gì?
Lý Trình trước đó ấp úng nói “nhìn những thứ không nên nhìn, nói những điều không nên nói”, phó tổng nhất thời có biểu cảm “tai họa sắp đến”, rốt cuộc là nhìn thấy những gì chứ? Còn có liên quan gì đến Thẩm Khanh Khanh chứ?
“Ây da, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?” La Tiêu Phụng vỗ đầu bước đi, vẫn chưa tìm hiểu rõ, nhất định tối không ngủ được, thôi không đi nữa, rốt cuộc tổng giám đốc với phó tổng đang nói những gì? Là công việc hay chuyện riêng?
Tiêu Phụng càng nghĩ càng bứt rứt, liền rót nước nóng vào hũ pha cà phê, lúc quay trở lại, thấy phòng tổng giám đốc vẫn đóng, cô ta cắn răng bưng hai cốc cà phê đến trước cửa phòng.
Cô ta định gõ cửa, không ngờ tay vừa giơ lên cánh cửa liền hé ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!