Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô dâu của trung tá - An Nhược Tố

Editor: Uyên Xưn

Sở Lăng Xuyên đặt Tố Tố ở dưới thân, lột sạch quần áo của cô, anh chỉ si ngốc nhìn thân thể tuyệt đẹp của cô, nhưng kế tiếp lại không có bất kì động tác gì. Hô hấp của anh có chút không ổn định, cả người căng lên khó chịu, anh đã bao lâu rồi không nhìn được nhìn cô như vậy?

Anh cường thế hành động, ánh mắt sáng quắc của anh khiến cô vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc xanh, cô bắt đầu vừa đấm vừa đánh vào người anh, cái miệng nhỏ nhắn cũng mắng người không ngừng nghỉ.

Tầm mắt Sở Lăng Xuyên rơi trên gương mặt cô, hay tay có lực cố định lại đôi tay đang làm loạn của cô trên đỉnh đầu, mặt anh chôn giữa ngực cô, yên lặng, bất động.

Tố Tố tránh không được, nhìn anh không nhúc nhích, cô cũng từ bỏ giãy giụa, chỉ thấy khuôn mặt ấp áp dính sát trên da thịt cô, hô hấp nóng rực của anh, trong lúc cô đang còn luống cuống, tự nhiên anh bật dậy nói, “Anh đi nấu cơm, buổi chiều dẫn em đi kiểm tra sức khỏe.”

Trước khi đi anh còn không quên hôn một cái vào chỗ nhạy cảm nhất của cô, rồi đắp chăn cho cô, sau đó mới xoay người ra ngoài.

Kiểm tra sức khỏe? Không cần thiết, cô cảm thấy mình hồi phục rất tốt, cô nhìn quần áo rơi quanh phòng, khuôn mặt lại đỏ bừng lên, cuốn chăn đến tủ tìm quần áo mặc, trong lòng oán thầm anh, người này đúng là cầm thú.

;;uyenxun_dd le/quydon.//

Sau khi ăn cơm trưa, mặc kệ Tố Tố có đồng ý hay không, Sở Lăng Xuyên vẫn đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, kết quả khiến Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đều yên tâm, mà đúng dịp này, kinh nguyệt của cô đến.

Hai người trở về nhà lại bắt đầu cãi vã, cô nói anh nhiều chuyện, anh nói cô không biết điều, mấy ngày nay hai người đã cãi nhau tương đối nhiều, Sở Lăng Xuyên nóng nảy, anh trực tiếp hôn cô, đây là biện pháp tốt nhất để cô im lặng.

Buổi tối, Tố Tố còn chưa ngủ, Sở Lăng Xuyên cũng chưa trở về phòng, anh vẫn trong thư phòng làm việc, đợi khi cô tỉnh dậy trời đã sáng hẳn, nhưng anh không ở đây, hình như cả đêm cũng không về nghỉ ngơi, cả căn nhà cũng vô cùng yên tĩnh.

Cô rời giường, mơ màng đi từ trong phòng ngủ ra, trong phòng khách không một bóng người, cô trực tiếp đến phòng ăn, nhưng ở đó cũng không thấy anh.

Tố Tố đi tiếp vào thư phòng, không có, trong phòng chỉ toàn mùi thuốc lá, cô nhíu mày, chạy ra mở cửa thông gió, trên bàn máy tính có một cái gạt tàn chứa đầy tàn thuốc lá.

Cô trợn mắt nhìn những tàn thuốc kia, người này, anh thật sự coi thuốc lá như cơm sao? Cô đành đi xem ti vi, nhưng chờ một lúc cũng không thấy anh trở lại, một mình cô ăn điểm tâm.

Cô không có việc gì làm nên vào phòng ngủ dọn dẹp một chút, cầm điện thoại lên phát hiện có một tin nhắn của Sở Lăng Xuyên, anh báo cô là tối nay mới về. Cô cũng không suy nghĩ anh làm cái gì, chỉ xoay người, thu dọn đồ đạc để đi thăm cha mẹ một chút.

Văn phòng Sư trưởng quân khu T.

Trong phòng làm việc của Sư trưởng, Sở Lăng Xuyên đứng thẳng tắp ở đó, ông vốn có việc phải ra ngoài, nhưng nếu để cho anh đợi ở đây như vậy cũng không được.

Đại khái khoảng mấy phút sau, cửa phòng làm việc mở ra, một người đàn ông mặc quân trang bước vào. Người này tầm hơn 50 tuổi, uy nghiêm mà từ ái, làm cho người ta có cảm giác đặc biệt kính sợ nhưng vẫn không tự chủ được muốn thân cận.

Mặc dù dáng người ông không cao lớn thẳng tắp giống người trẻ tuổi, nhưng bộ quân trang mặc trên người vẫn có cảm giác uy phong như cũ.

“Sư trưởng.” Sở Lăng Xuyên đứng ngay ngắn, sau đó xoay người cười với Sư trưởng, tuy nhiên anh không những không được đáp lại mà còn nhận một cái trừng mắt của ông. Sở Lăng Xuyên vội vã thu lại nụ cười, quy củ đứng nghiêm trước bàn.



Sư trưởng ném tập giấy trong tay ông “bịch” lên bàn, ông nổi giận, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Sở Lăng Xuyên, “Cậu được đây Sở Diêm Vương, tôi phê chuẩn cho cậu nghỉ mười ngày để về ổn định việc nhà, vậy mà bây giờ cậu lại đưa cho tôi một tờ giấy như thế này à?”

Sở Lăng Xuyên thấy thế vội vàng dâng trà, Sư trưởng nhận lấy uống vài hớp, ông trâm mặc một lúc, lửa giận trong lòng cũng từ từ hạ xuống, “Tiểu tử cậu vì một người phụ nữ mà ngay cả quân trang cũng không thèm mặc rồi hả?”

“Sư trưởng, việc này không liên quan đến cô ấy, là con tự mình nghĩ thông.”

“Cậu đừng bịa đặt trước mặt tôi.” Sư trưởng lại giận dữ, ông cắt đứt lời nói của Sở Lăng Xuyên, đôi mắt như nhìn thấu được con người chiếu thẳng vào anh, “Sao mười ngày rồi mà còn chưa giải quyết được chuyện của bà xã?”

Là Sư trưởng phê chuẩn nghỉ phép cho anh, ông cũng có hỏi qua tình hình của Sở Lăng Xuyên nên biết chút ít, vì vậy mới đồng ý để anh nghỉ đến mười ngày.

Sở Lăng Xuyên không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận.

Ông hừ một tiếng, đối với biểu hiện mười ngày qua của anh vô cùng không hài lòng, “Thật không có tiền đồ, một người phụ nữ mà mười ngày cũng không giải quyết được, có phải bà xã cậu bảo là nếu không chuyển nghề thì sẽ ly hôn à?”

“Không ạ, chuyển nghề là ý của cháu.”

“Vậy cô ta muốn ly hôn với cậu sao?” Sư trưởng đứng lên, giọng nói lộ rõ là người từng trải, “Cậu phải dùng đúng thuốc trị đúng bệnh có hiểu hay không, căn bản là tìm được vấn đề, sau đó tiêu diệt từng bộ phận.

Cô ta vì sao muốn ly hôn với cậu, bởi vì không thương cậu hay là vì không chịu nổi cuộc sống không có cậu?”

“Cháu không biết, vấn đề này rất phức tạp, có lẽ cháu không thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy.”

Thật ra thì Sư trưởng nói không sai, chỉ là anh không thừa nhận, có lẽ anh muốn dùng cách này để vãn hồi lại hôn nhân này, anh nghĩ đây là biện pháp duy nhất.

Thời điểm viết báo cáo chuyển nghề anh cũng do dự, giãy dụa rất nhiều, từ bỏ công việc này giống như lấy đi một thứ gì đó khỏi cuộc đời anh, nhưng mà anh cũng không thể dứt bỏ Tố Tố.

Cho nên, anh tình nguyện từ bỏ kiếp sống quân nhân mà mình yêu thích, “Sư trưởng, lạc đề, bây giờ chúng ta đang thảo luận vấn đề chuyển nghề.”

“Ngay cả vợ mình nghĩ thế nào cũng không biết, tôi xem hay trước hết cứ như thế này đi, báo cáo để chỗ này tôi giữ hộ cậu, cậu về bảo bà xã mình viết cho tôi một báo cáo nữa, nói rõ là nguyên nhân gì để cô ta muốn ly hôn với một doanh trưởng ưu tú của tôi, đi đi.”

Sư trưởng hạ lệnh đuổi khách, Sở Lăng Xuyên nóng nảy, “Sư trưởng, cháu muốn chuyển nghề. Báo cáo cháu đã viết, ly hôn rồi thì cô ấy viết cái gì đây?”

“Đây là mệnh lệnh, thi hành đi.” Sư trưởng sa sầm mặt, rõ ràng ông không vui, “Nếu như cô ta có lý do ly hôn với cậu thì cậu gửi một phần ly hôn đến đây. An phận làm công việc tôi giao đi.”

Sở Lăng Xuyên đứng im không nhúc nhích, Sư trưởng lườm anh, “Còn không đi, chẳng lẽ còn muốn ở lại để tôi mời cậu ăn cơm trưa?”

“Sư trưởng, vừa ăn vừa nói chuyện cũng được.” Nhưng sau đó, Sư trưởng quát thẳng vào mặt anh, “Sau một giây biến mất ngay cho tôi.”

“Thủ trưởng, hẹn gặp lại.” Sở Lăng Xuyên chỉ đành đứng nghiêm, giơ tay chào, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng, ngoài cửa vừa gặp Đông Lâm Húc, hai người đi cùng nhau trò chuyện một đoạn thì dừng lại.

Sở Lăng Xuyên tháo cái mũ xuống, lau mồ hôi trên trán, sau đó lại đeo lên, anh quay sang hỏi thăm Đông Lâm Húc, “Đến đây đi họp à?”



Đông Lâm Húc không trả lời anh, mà còn hỏi ngược lại, “Không phải anh đang nghỉ phép sao?”

“Không nên hỏi đừng hỏi, đây là cơ mật.” Sở Lăng Xuyên vỗ bả vai anh ta rồi nói tiếp, “Làm việc của cậu đi, tôi đi trước.”

Sở Lăng Xuyên lái xe trở về thành phố, anh gọi trước cho Tố Tố, biết được cô đang ở nhà ba mẹ, cho nên anh lái xe về nhà cha mẹ mình, dù sao cũng là người thân, tức thì tức, còn có thể mang thù sao?

Sở Lăng Xuyên ở lại đó nửa ngày, người trong nhà cũng hỏi về chuyện vợ chồng anh, nhưng cũng chỉ nói qua loa, xế chiều đi đón Tố Tố, ăn cơm tối ở chỗ Lý Nguyệt Hương.

Bọn họ giống y như người một nhà, ngồi xung quanh một cái bàn tròn ăn cơm, nhưng chỉ trong lòng anh biết, có lẽ, có thể không lâu sau nữa, sẽ không phải là người một nhà.

Hơn tam giờ, hai người lái xe trở về nhà, hai người không nói với nhau lời nào trong suốt quãng đường về, rửa mặt, đánh răng, lên giường nằm nghỉ.

Không biết là cô xem phim gì, hơn mười giờ vẫn còn chưa ngủ, Sở Lăng Xuyên trực tiếp cướp điều khiển ti vi tắt đi, rồi quay sang tắt đèn, cả căn phòng rơi vào bóng tối.

Tố Tố đành phải nằm xuống đi ngủ, Sở Lăng Xuyên dán lại sau lưng cô, ôm cô vào lòng, cô không động đậy, mặc cho anh ôm, những ngày gần đây, tựa như đã thành thói quen, thỉnh thoảng gây gổ, không gây gổ sẽ không nói, đến lúc đi ngủ lại ôm nhau giống như đôi vợ chồng thân mật. ;;uyenxxun_ddn le/quydon.//

Tay của anh quấn từng lọn tóc của cô, đôi môi nhẹ nhàng rơi trên mặt cô, “Viết cho anh một cái báo cáo ly hôn, anh phải nộp lên đơn vị.”

Tố Tố nghẹn một lúc, ý của anh là đồng ý ly hôn, hơn nữa muốn cô viết tay, cô yên lặng một chút ròi hỏi: “Em viết? Không phải anh cũng viết sao?”

“Của anh viết không liên quan đến em, người viết phải là em, em viết rõ nguyên nhân, lý do ly hôn trình bày rõ ràng để lãnh đạo xem. Ngủ đi!” Sở Lăng Xuyên nói xong buông lỏng cô, ngoan ngoãn nằm một bên để ngủ, nhưng còn Tố Tố, cô nằm im ở đó, nhìn vào khoảng không gian vô định trước mặt, không có cách nào ngủ nổi.

Tố Tố ngồi trước màn hình máy tính viết báo cáo ly hôn sau khi Sở Lăng Xuyên nghỉ phép, cả ngày trôi qua, báo cáo của cô chỉ vỏn vẹn mấy chữ “báo cáo ly hôn”. Có lẽ có quá nhiều nguyên nhân, khiến cô không biết nên bắt đầu viết từ đâu.

Hôm nay, Sở Lăng Xuyên phải về đơn vị, buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, anh thu dọn đồ, quân trang mặc lên người thẳng tắp, anh tuấn, uy vũ, khiến người ta không thể dời tầm mắt.

Mà giờ phút này, Tố Tố đang ngồi trước máy tính thư phòng gõ loạn, trong lòng không thể yên tĩnh được, cô nhìn màn hình máy tính, trán cũng nhăn thành một đoàn.

Cô đang cố viết nốt mấy chữ cuối cùng thì cửa phòng mở ra, cô ngẩng đầu nhìn, anh một thân quân trang thẳng tắp, anh đến lấy báo cáo ly hôn đây.

“Em…. em còn chưa viết xong.” Tố Tố đứng lên, anh cũng bước đến bên cạnh cô, tầm mắt rơi vào bốn chữ trên màn hình máy tính “báo cáo ly hôn.”

Tố Tố đóng màn hình lại, quay đầu nhìn anh, do dự nói: “Cái này, nếu không chờ khi nào em viết hoàn chỉnh rồi đưa cho anh, như vậy có được không?”

“Tùy em.” Ánh mắt Sở Lăng Xuyên thâm trầm nhìn cô, trầm mặc chốc lát rồi nói: “Anh đi đây, em ở nhà tự chăm sóc mình cho thật tốt, nhớ đúng giờ ăn cơm, thân thể không thoải mái thì đến bác sĩ, nếu không thì trở về chỗ ba mẹ.”

“Được.” Tố Tố không ngờ lúc đi anh còn chú ý dặn dò như vậy, giống như sợ về sau không có cơ hội, phải cố gắng nói hết trong một lần.

“Anh đi nha.” Trong lúc Tố Tố đang kinh ngạc, thắt lưng bị người nào đó ôm lấy, giữ chặt gáy, triền miên, lưu luyến hôn trên môi cô.
Nhấn Mở Bình Luận