Sở Lăng Xuyên mang Tố Tố đi bệnh viện.
Cả cô và anh đều khẩn trương đợi kết quả, Tố Tố vẫn còn khóc, Sở Lăng Xuyên chỉ biết ôm chặt lấy bả vai cô an ủi.
Bác sĩ nhìn Tố Tố từ trên xuống dưới, đưa tay nâng kính, mỉm cười trêu ghẹo: “Hai cô cậu thật là… Chúng tôi mỗi ngày bao nhiêu bệnh nhân, đùa cũng có mức độ thôi chứ…”
“Bác sĩ bảo thế là sao ạ?” Bàn tay Sở Lăng Xuyên đã nắm thành đấm đặt ở trên bàn, ông ta không thấy anh và Tố Tố khẩn trương muốn chết hay sao, còn nói những lời vô nghĩa như vậy?
Bác sĩ nghĩ Sở Lăng Xuyên giận, nhưng cũng không sợ hãi, chậm rãi nói: “Vợ cậu không mang thai, chỉ là đến chu kì mà thôi...”
“Cái gì? Chu kì?” Tố Tố trợn mắt nhìn bác sĩ, cô nghĩ mình nghe lầm, vội vàng hỏi lại: “Bác sĩ, ông vừa nói gì? Tôi, tôi không có mang thai sao?”
Tố Tố mơ hồ, cô không mang thai, nhưng tại sao gần đây triệu chứng cơ thể cô lại có thể giống như vậy, thậm chí đã có kết quả của que thử thai, Tố Tố nói hết nghi vấn cho bác sĩ, ông ta kết luận là hiện tưởng mang thai giả…..
Mang thai giả cô cũng có biết, nhưng ai nghĩ lại xuất hiện trên chính bản thân mình.
Cô hơi thất vọng, nhưng cũng may mắn, nếu thật sự mang thai, thì đứa bé khó mà giữ lại.
Thật sự đúng là khôi hài, chu kì đến lại nghĩ là mang thai….
Bác sĩ đề nghị hai người đi khám đông y, hai người làm theo, lúc về còn mang theo bịch thuốc.
Về đến nhà, Tố Tố lằm lì trên giường, vùi mặt vào gối, giấc mơ làm mẹ của cô đã tan vỡ, còn náo loạn cả một buổi sáng, đúng là chuyện cười lớn, cô thật mất mặt, miệng gào khan, tay đấm liên tục vào đệm.
Sở Lăng Xuyên ở trong phòng bếp còn nghe thấy tiếng của cô, chạy vào phòng ngủ thì thấy cảnh tượng như vậy, anh đặt tay lên gáy cô xoa nhẹ mấy cái, “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, buồn bực khó chịu sao?”
Anh xoay mặt cô về phía mình, Tố Tố không chịu theo, Sở Lăng Xuyên hết cách, đành nghĩ biện pháp dỗ cô vui vẻ: “Bảo bối, lần này không mang thai, còn lần sau mà, em phải tin tưởng lực chiến đấu của anh chứ.”
Bàn tay Tố Tố níu lấy ga giường, còn mang theo tiếng nức nở y như trẻ con: “Nhưng bây giờ em muốn mang thai, ông trời sao lại lừa em như vậy, vừa cho người ta hy vọng lại nỡ biến thành thất vọng….” truyện được đăng tại
“Bảo bối, nói thật, hiện tại anh không hy vọng em mang thai, thân thể em quá nhỏ bé yếu ớt, vừa mới khôi phục, như vậy cần ít nhất một năm rưỡi nữa mới có thể có đứa bé.”
Tố Tố ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn anh, khuôn mặt tràn đầy lo lắng: “Sở Lăng Xuyên, anh nói…. Có phải em sinh non hai lần nên không có bầu được nữa hay không?”
Sở Lăng Xuyên đánh nhẹ vào đầu cô, cau mày quát lên, “Đừng suy nghĩ linh tinh, nhất định có thể mang thai, cái này còn chờ vào thời cơ nữa.”
“Vậy…. Vậy chúng ta đã làm hai lần cũng phải trúng một lần…” Thất vọng quá lớn, Tố Tố bắt đầu hoài nghi bản thân mình.
Nhưng chỉ Sở Lăng Xuyên mới biết, chỉ có một lần tồn tại, vì đêm hôm ấy anh không làm gì, không mang thai cũng là bình thường, nếu có thì chỉ có thể giải thích anh trúng số độc đắc…
Anh ôm cô vào lòng, kiên nhẫn giải thích, “Bảo bối, em cũng biết, có lúc không thể lần một lần hai là được, chớ suy nghĩ bậy bạ, nghe không?”
Nhưng mà, lần say rượu đó rõ ràng là giữa tháng, em hiểu rất rõ, anh đang an ủi em… Nếu em thật sự như thế thì phải làm sao?” Tố Tố vừa nói vừa hét lên, bộ dạng bị đả kích nghiêm trọng.
Vì để cô không suy nghĩ linh tinh, anh đành nói sự thật cho cô biết: “Bảo bối, thật ra thì hôm uống say chúng ta không làm gì cả, hôm em đi thăm anh, anh cũng làm biện pháp, không mang thai cũng là chuyện bình thường, đây đều là trách nhiệm của anh, thân thể em tuyệt đối không có vấn đề.”
Tố Tố sửng sốt, đêm say rượu không có chuyện gì sao? Tại sao anh lại lừa cô, người đàn ông này thật quá đáng, giám chơi cô như vậy, cô do dự hỏi lại: “Thật sự hôm say rượu chúng ta không làm gì?”
“Không có.”
Tố Tố ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào anh, cô vẫn cảm thấy đứa bé có vào đêm say rượu, tuyệt đối không phải hôm cô đến thăm anh, nhưng dù như thế, cô vẫn muốn nó.
Nhưng nếu như thế, cô nói mang thai anh liền tin sao? Còn vội vã trở về không đồng ý ly hôn, anh cũng không hoài nghi đứa bé từ đâu đến hay sao?
Tố Tố cau mày quan sát Sở Lăng Xuyên, anh chột dạ đằng hắng một, ngồi xuống giường, “Vợ, ánh mắt của em là sao, tốt rồi, anh đi chuẩn bị cơm.”
Sở Lăng Xuyên trốn tránh không thoát: “Sở Lăng Xuyên, anh đứng lại đó cho em!”
Cô xuống giường, đi đến trước mặt anh, “Sở Lăng Xuyên, anh nói xem, có phải anh hoài nghi đứa bé trong bụng em không phải của anh?”
Sở Lăng Xuyên nhướn mày, bộ dáng rất uất ức, thà chết không nhận: “Không có, làm sao có thể, vợ anh là ai, anh là ai, sao có thể hoài nghi vợ mình như vậy.”
Tốt, cô tin anh mới lạ đấy, cô tức giận đánh vào lồng ngực anh, “Anh còn giả bộ, chả trách không thấy thất vọng, trong lòng còn vui mừng, chắc chắn anh nghĩ mình may mắn vì không phải nuôi một đứa bé không biết đến từ đâu hay không?”
Tố Tố đá anh, nhưng Sở Lăng Xuyên đâu phải người để cho cô đánh dễ dàng, trực tiếp nhảy lên giường né tránh: “An Nhược Tố, em động thủ lần nữa, anh kiện em tội hành hung.”
“Hành hung? Hôm này bà đây chính là muốn hành hung nhà anh!” Tố Tố nhảy lên giường đuổi theo, anh lại chạy xuống, Tố Tố nóng nảy, “Anh còn dám chạy, đứng lại đó cho em!”
Một người đuổi một người chạy, từ phòng ngủ đến phòng khách, hai người giằng co kịch liệt. Tố Tố không bắt được người, có chút tức giận, Sở Lăng Xuyên thấy vậy dứt khoát nằm trên giường giả chết.
Tố Tố nắm lấy cơ hội, nhanh chóng chồm lên người anh, đánh lên mông anh, nghiêm túc bức cung: “Sở Lăng Xuyên, anh thành thật khai báo cho em, có phải anh nghĩ như thế không? Có phải anh hoài nghi em hay không?”
Sở Lăng Xuyên hết sức uất ức, “Bà xã, lúc ấy anh suy nghĩ lung tung cũng hợp lý, vợ của mình mang thai, nhưng anh đâu có gieo giống.”
Tố Tố cầm gối đánh loạn lên người anh: “Được lắm, Sở Lăng Xuyên, anh dám hoài nghi nhân cách của em, nhìn xem em trừng trị mông anh như thế nào.”
Sở Lăng Xuyên phối hợp, đưa tay che mông, thất thanh kêu: “A, bà xã, tha mạng! Ai nha, ai nha……. Bà xã, lưng anh ngứa ngáy, em cho anh gãi.”
Tố Tố hết ý kiến, trực tiếp nằm trên lưng anh, cằm tựa vào vai anh, cắn một không nhẹ, anh không sao, còn cô vô cùng mệt mỏi, giọng nói buồn bực: “Anh đã hoài nghi em, vậy tại sao không ly hôn?”
“Lúc đấy anh nghĩ, mặc kệ đứa bé xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể mất vợ được, cho nên anh vội vàng trở lại, sau đó thấy em vì anh mà khẩn trương, tất cả hoài nghi đều tan biến. Hơn nữa, anh là người thế nào chứ, vợ anh là người như thế nào, con mẹ nó người nào dám, đó là không thể.”
Lời này có chút...thô lỗ, nhưng Tố Tố tin tưởng đây là lời nói thật, anh yêu cô, chỉ cần không mất đi cô, cái khác đều không quan trọng.
Trong lòng cô được sưởi ấm, nhưng cô không hiểu, rốt cuộc tim anh rộng lớn như thế nào mới có thể hành động như vậy?
Cô ngập ngừng hỏi: “Vậy nếu lần này chuyện em mang thai thật sự là….ừ, cái đó, em thật sự có người đàn ông khác, đứa bé không phải của anh thì sao?”
“Tan nát cõi lòng chứ sao.” Anh do dự, lựa lời một cách cẩn trọng: “Chỉ là, em là bà xã của anh….đương nhiên đứa bé anh nuôi.”
“Có thật không? Vậy anh không khó chịu? Anh còn có thể yêu em sao?” Cô chỉ là tò mò đơn thuần, không biết trong đầu anh nghĩ cái gì, nếu như là cô, nếu không yêu nữa, cô cũng không làm ra được những chuyện như thế này.
Sở Lăng Xuyên kích động: “Nói nhảm, có thể không khó chịu ư, vợ của mình có thai với người đàn ông khác, bất kì người đàn ông nào đều không thể thoải mái, nhưng mà nếu anh mất em, không chỉ là khó chịu, có hiểu không?”
Hiểu, cô đều hiểu, Tố Tố không hỏi nữa, cô hôn lên vành tai anh, khẽ thì thầm, “Tiểu Lăng Xuyên ngoan, không khó chịu, chuyện như vậy vĩnh viễn không xảy ra, em chỉ muốn…. Con mình là của anh, mà anh….cũng chỉ là của mình em.”
Sở Lăng Xuyên nhiệt huyết sôi trào, dưới sự kích động, anh nhanh chóng chiếm thế thượng phong, lật người lại, đè Tố Tố trên giường.
Anh không khống chế được hôn bừa bãi lên mặt cô: “Bà xã, sao em lại bị lúc này chứ, anh thật muốn làm em…”
Lời bá đạo của anh khiến cô đỏ mặt, cô không kịp ngăn cản anh, áo ngoài đã bị anh lột sạch, thân thể xinh đẹp bại lộ trước mặt anh, dưới tình huống thú tính không thể nào bộc phát, điều này không khác gì tự mình dày vò.
Sở Lăng Xuyên uất ức, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chuyện mang thai chỉ là hiểu lầm, phá vỡ cục diện giằng co giữa hai người.
Chỉ là chuyện mang thai giả thật khiến Tố Tố thất vọng, cô rất muốn có một đứa bé, nhưng xem ra trước mắt, chuyện đó là không thể nào. Còn Sở Lăng Xuyên vừa thất vọng, vừa vui mừng, chỉ cần vợ anh ở đây, đứa bé sớm muộn gì cũng có.
Hai người thương lượng với nhau, cuối cùng Sở Lăng Xuyên là người thông báo cho các trưởng bối trong nhà, hai nhà mặc dù thất vọng, nhưng bầy giờ Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đã làm lành, chuyện sinh con chỉ là sớm hay muộn thôi.
Cô và Sở Lăng Xuyên quý trọng chút thời gian buổi trưa, vì chiều anh đã quay lại đơn vị rồi, lần sau gặp lại cũng đã là mười ngày nửa tháng.
Lúc ăn cơm, Tố Tố nhìn anh, chẳng mấy chốc mà họ đã kết hôn được hai năm rồi, qua năm nữa cô lại già thêm một tuổi, Tố Tố nhíu mày, cô nhìn anh có chút xấu hổ.
Hằng năm đều là anh làm sinh nhật cho cô, cô chưa từng để ý sinh nhật anh, chỉ mấy tháng nữa là đến rồi, chờ anh đi, cô đến thăm anh là tốt nhất, cô sẽ cho anh một kinh hỉ.
“Tiểu Dạng.” Sở Lăng Xuyên cười, hai người đang ăn cơm thì chuông cửa vang lên, anh đứng dậy mở cửa.
Tố Tố không biết ai lại đến vào lúc này, là mẹ chồng sao,!d.dan#lquydon$ nhưng nghe tiếng động thì không giống lắm.
Cô đặt đũa xuống, đi ra phòng khách, có chút ngoài ý muốn, bởi vì La Vĩ Khôn nhiều ngày không gặp đang trong nhà cô, hơn nữa, trên người toàn mùi rượu, rõ ràng đã uống rất nhiều.
Sở Lăng Xuyên đỡ La Vĩ Khôn lên ghế sofa, chân mày cau lại, cậu ta sao lại uống nhiều như vậy, còn chạy đến đây làm gì, “Sao vậy?”
La Vĩ Khôn dựa lưng vào ghế, không nói lời nào, nhìn qua rất khổ sở.
Tố Tố thấy vậy, cô xuống bếp rót ly nước mật ong bưng lên, đưa cho Sở Lăng Xuyên, anh đỡ La Vĩ Khôn lên đổ vào miệng.
“Có rượu không anh, uống cùng với em.” La Vĩ Khôn rõ ràng say, nhưng vẫn muốn uống rượu, dĩ nhiên không thể tùy anh ta.
Sở Lăng Xuyên ngồi bên cạnh La Vĩ Khôn, có chút bận tâm: “Sao lại uống nhiều như vậy, xảy ra chuyện gì?”
La Vĩ Khôn say khướt, đôi mắt lờ đờ như giăng sương mù, tùy ý la hét: “Chị dâu, chị khuyên nhủ Hàm Hàm, đừng để cô ấy kết hôn, đừng đối xử với em như vậy… Em yêu cô ấy…. em thật sự yêu cô ấy….”
Tố Tố không biết nói gì cho phải, nếu yêu, tại sao không lấy người ta, lại còn bắt người ta chờ đợi, cho dù ai nhìn vào cũng đều thấy được không phải yêu, nếu yêu cũng là chưa đủ.
Hàm Hàm đã kết hôn rồi, mặc dù chưa có hôn lễ chính thức, nhưng giấy đăng kí cũng đã làm, sự thật bày ra trước mắt, cô cũng không thể khuyên Hàm Hàm đừng lấy chồng, cô chỉ có thể hy vọng tương lai cô ấy sống thật tốt với chồng.
Còn La Vĩ Khôn, thấy cậu ta đau khổ, cô cũng muốn giúp, nhưng đây là vấn đề của cậu ta, cô thật sự không có cách.
La Vĩ Khôn khóc, say nên không để ý gì nữa, “Chị dâu, chị có quan hệ rất tốt với Hàm Hàm mà…. Chị giúp em khuyên nhủ cô ấy, tại sao cô ấy nói kết hôn liền kết hôn….”
Sở Lăng Xuyên lay bả vai La Vĩ Khôn, sau đó quay đầu lại nói với Tố Tố: “Bà xã, mang một khăn lông đến đây.”
“Vâng.” Tố Tố vào phòng vệ sinh, vặn chút nước nóng, vắt khăn lông cho La Vĩ Khôn, đưa cho Sở Lăng Xuyên.
Sở Lăng Xuyên lau sạch mặt cho cậu ta, sau đó nắm khăn lên bàn, đứng dậy mặc quần áo, “Bảo bối, anh không đưa em về nhà ba mẹ được, anh phải mang tiểu tử này về đã, khi nào đi anh gọi điện thoại cho em.”
“Một mình anh có được không?” Tố Tố cầm áo, chìa khóa đưa cho anh, Sở Lăng Xuyên cũng không để ý có một người say đang ngồi trong phòng khách nhà mình, anh hôn nhẹ lên mặt Tố Tố, “Không thành vấn đề, bảo bối, anh đi đây, nhất định phải nhớ anh đấy, có nghe không...”
“Biết rồi, đến nơi gọi điện cho em.” Tố Tố đỏ mặt, quay lại nhìn người đang ngủ mê mang kia, dặn dò Sở Lăng Xuyên, “Đi đường chậm một chút.”