Editor: Uyên Xưn
=== ====== ===
Nói đi nói lại, mặc dù hiểu lầm giải trừ, thật ra thì vẫn còn khúc mắc với Tố Tố, nhưng con trai dù sao vẫn là con trai, không có cách nào trách móc nặng nề.
Triệu Đình Phương đổ bệnh chiếm hết tâm tư của mọi người, Sở Lăng Xuyên lại đi biền biệt, cho nên mặc dù hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, nhưng không có người nào nguyện ý đi giải quyết, mà đối với Tố Tố cũng thờ ơ.
“Có nút thắt thì mọi người cũng không thể mở.” Sở Lăng Xuyên bỏ lại một câu như vậy, rồi không nói thêm lời nào nữa.
Cả đêm hôm đó anh không chợp mắt, nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, nghĩ tới cuộc sống sau này.
Có lẽ, trừ lúc anh mang lại khổ sở cho cô, cũng chưa thể cho cô một cuộc sống thật sự như mong muốn, nhưng chỉ vì cãi vã, hai người đánh mất hai năm.
Cô đối với anh, không có tình cảm, không có yêu thích, chỉ có tổn thương cùng khổ sở, như vậy, liệu có thể hạnh phúc không?
Đáp án rõ ràng, không biết.
Mà trong cuộc sống của cô, anh có thể mang lại những gì?
Tố Tố muốn một kết quả, đó chính là ly hôn. Anh không đồng ý, bởi vì anh muốn chiếm hữu cô, thỏa mãn lòng riêng của mình, nhưng như vậy cô sẽ không vui vẻ.
Trong lòng anh có hai nửa đang gào thét: Sở Lăng Xuyên, mày nên buông tay, để cho cô ấy tìm một người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, mà mày, dù có muốn hay không, cũng phải thừa nhận, mày không mang lại hạnh phúc cho cô ấy, cho nên, biến mất khỏi cuộc sống của cô ấy, chính là yêu cô ấy.
Nhưng mà….anh sẽ mất cô, tổn thương anh mang lại không chỉ bằng lồi xin lỗi, anh sai rồi, tha thứ cho anh mà có thể giải quyết, vừa bắt đầu, anh bắt buộc cô kết hôn, bây giờ anh sẽ không như thế nữa, không ép buộc cô nữa.
Ngày hôm sau, Sở Lăng Xuyên viết báo cáo ly hôn, sau đó đến sư bộ, vị trí bây giờ của anh tương đương với Phó Quân trưởng, mà bây giờ sư trưởng lại mới bổ nhiệm.
Sở Lăng Xuyên quen rồi, hơn nữa anh là tiên phong trong quân, lần này hoàn thành nhiệm vụ khó khăn, càng thêm được coi trọng.
Sư trưởng nhìn báo cáo ly hôn, cau mày: “Tình cảm tan vỡ? Vì sao ly hôn? Vớ vẩn!”
Sở Lăng Xuyên đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng, giọng nói chắc chắn: “Thủ trưởng, tình cảm tan vỡ như thế nào, chú đừng quan tâm, đây là chuyện của những người trẻ tuổi, chú chỉ cần phê chuẩn là được.”
“Thế nào? Tôi già sao? Nghĩ tôi chưa từng trải qua sao?”
Sư trưởng trợn mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, “Cậu hãy thành thật trả lời, chuyện ly hôn này là cậu hay vợ cậu muốn?”
“Sư trưởng…...”
“Trả lời vấn đề!”
“Là cháu, bởi vì cháu không cách nào mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Tình huống là như vậy, xin sư trưởng phê chuẩn.”
“Hay là không còn yêu?”
“Còn!” Sở Lăng Xuyên trả lời không chút suy nghĩ, nói xong mới phát giác được có gì đó không đúng, “Sư trưởng, cũng bởi vì yêu cho nên mới muốn buông tay, chú không hiểu sao, chỉ cần phê duyệt là được.”
Sư trưởng mặc kệ Sở Lăng Xuyên có nói gì đi nữa, thái độ vẫn kiên quyết: “Ít nói lời vô nghĩa, báo cáo ly hôn này, tôi sẽ không đồng ý, chỉ phê chuẩn báo cáo nghỉ phép, đừng nói thủ trưởng tôi cạn tình cạn nghĩa. Ba mươi ngày, nghỉ phép kết thúc, tuyên bố bổ nhiệm cậu.”
“Thủ trưởng…...”
“Thi hành mệnh lệnh! Quay sau, bước! Giải tán!”
“Tuân lệnh!”
Sở Lăng Xuyên đứng nghiêm, làm tư thế chào, rồi bước ra ngoài. Rời khỏi sư bộ, nhìn báo cáo ly hôn trong tay ngẩn người, sau đó xé nát bấy, nhét vào thùng rác, rồi sau đó vào xe, nhanh chóng rời đi.
An Quốc Đống mới họp xong, trở về làm việc, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ tiếp đón một vị khách ít đến, vốn là cục trưởng, bây giờ là Phó thị trưởng, lãnh đạo của ông, cũng là anh trai Sở Lăng Xuyên.
Vốn nên nhiệt tình đón tiếp, nhưng ông cũng không chừa mặt mũi, “Ơ, trong lúc cấp bách thị trưởng còn thời gian đến cục, là tới thăm thuộc hạ cũ sao?”
Hình như Sở Việt Dương có chút tức giận, cướp điếu thuốc trong tay An Quốc Đống, tự mình đốt một điếu, nghiêm túc hỏi: “An Quốc Đống, trong mắt ông còn người lãnh đạo này không?”
An Quốc Đống chào xong, nghiêm túc nói: “Hoan nghênh lãnh đạo đến, không biết lãnh đạo có dặn dò gì?”
Sở Việt Dương ngồi đối diện ông, tùy ý nói: “Được rồi, được rồi. Cái người này còn muốn sinh khí tới khi nào? Lăng Xuyên trở lại, ông có biết hay không?”
An Quốc Đống ngẩn ra, trở lại? Đi quá lâu, chắc đã hai năm rồi. Ông đoạt lại điếu thuốc từ tay Sở Việt Dương, đốt một điếu, “Trở lại rất đúng lúc, nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, đừng chậm trễ con gái tôi.”
“Ông cứ như vậy nhìn hai người ly hôn? Lăng Xuyên có lỗi, nhưng thân bất do kỉ, hai năm qua, cậu ta trôi qua như thế nào, ông cũng từng đi lính, lòng ông tự rõ, ông cũng biết cậu ta không hề dễ dàng.”
Ông trầm mặc một lát, đúng ông biết, một người lính, hai năm không trở về nhà, còn không thể liên lạc với người nhà, nhiệm vụ này khó khăn, nguy hiểm cỡ nào.
Ông tiếp lời: “Tố Tố và Lăng Xuyên là một chuyện, Tố Tố với người nhà cậu cũng là một chuyện, điểm này cậu phải rõ ràng.
Chuyện hai năm trước đã rõ, nhưng thái độ người nhà cậu thế nào? Tôi đây là một người làm cha, chẳng lẽ không đau lòng con gái mình?”
Hai người đã từng có quan hệ cấp trên cấp dưới, sau lại là thân thích, nhưng trên công việc, vẫn ăn ý như cũ.
Nhưng có một chuyện ông không nói cho cậu ta, đó là Tố Tố sinh con, với thái độ nhà họ Sở, ông sẽ không nói nửa chữ.
“Vậy ông nhẫn tâm nhìn hai đứa bé giải tán như vậy? Tôi tới không phải để làm công tác tư tưởng, chỉ hy vọng ông đừng cản trở từ bên trong, mà để hai bọn họ tự phát triển.”
An Quốc Đống không cam kết điều gì, “Sở Việt Dương, trên công tác cậu là lãnh đạo, nhưng trong nhà con gái lại là lãnh đạo của tôi.”
“Lão già gian xảo, được rồi, ông nói những lời này tôi cũng an tâm.”
Sở Việt Dương đứng dậy, trước khi xoay người đi, ngón tay gõ lên mặt bàn, nghiêm mặt nói: “Án Đại Hoa, mau sớm phá.”
“Thị trưởng yên tâm!”
Sau khi Sở Việt Dương rời đi, An Quốc Đống rơi vào trầm tư, ông hy vọng con gái mình hạnh phúc, nhưng, hạnh phúc ở nơi nào?
Thứ bảy, thời tiết bên ngoài rất tốt, ấm áp, không có gió. Trong ngày thường đều là mẹ An và bảo mẫu chăm bảo bảo, cho nên, ngày nghỉ bảo mẫu không cần tới.Nếu như thân thể mẹ An khỏe mạnh, cũng không cần gọi bảo mẫu, nhưng thân thể bà không tốt, cộng thêm tiểu từ này nghịch ngợm, cho nên phải thuê người đến giúp.
Hiện tại cả nhà muốn ra ngoài, nhưng tiểu tử ngủ nướng không chịu dậy, cho nên, Tố Tố sẽ để ba mẹ ra ngoài tản bộ, còn mình ở nhà cùng với tiểu tổ tông.
Tiểu tử này giống như biết cô không phải đi làm, có mẹ cùng ngủ nướng, cho nên mặc dù bình thường tỉnh lại rất sớm, nhưng hôm nay chín giờ rồi vẫn chưa chịu dậy, dính lấy cô ở trên giường.
Lúc trước, cô nhìn thấy con trai Giản Ngọc Sênh, cô phát hiện, dáng dấp con trai mình cũng rất đáng yêu, cô cảm thấy, vì con trai, cô đều có thể hy sinh tất cả.
Mải mê nô đùa, tiểu tử đói bụng, tay nhỏ bé vỗ lên bụng một cái, dùng thanh âm non nớt nói với cô: “Đói đói…..a a...”
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn tròn trịa của con trai, Tố Tố cười phá lên, cảm thấy thật đáng yêu, không nhịn được hôn lên cái bụng nhỏ, chọc cho thằng bé cười khanh khách.
“Ở đây ngoan ngoãn chờ, mẹ đi pha sữa.” Tố Tố dịu dàng nói, tiểu tử gật đầu, sau đó lên giường chơi.
Tố Tố pha sữa vào bình, thử nhiệt độ cho vừa phải, sau đó vào phòng ngủ, thấy tiểu tử đang gặm chân mình, “Bảo bảo, con không chê chân mình thối a?”
Tiểu tử để chân lên trước mũi ngửi ngửi, lắc đầu, “Thơm, thơm...”
Tố Tố bắt lấy cái chân của tiểu quỷ, hôn một cái, “Ừ, thơm, uống đi, không nóng.”
Cô nhét bình sữa vào lòng để con tự uống.
Tố Tố cũng giúp bé đắp chăn lên, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, cô quay sang nói với bảo bảo: “Mẹ xem một chút là ai, con ngoan ngoãn uống sữa, biết không?”
Tiểu tử gật đầu, bày tỏ hiểu chuyện và nghe lời, chỉ là có nghe thật hay không, lại là một chuyện khác.
Tố Tố đứng dậy mở cửa, dù sao thời gian ra mở cửa cũng không đủ để bé náo loạn. Bình thường có rất ít người đến, cô cho rằng ba mẹ về, cho nên trực tiếp ra mở cửa, không ngờ người đứng bên ngoài là Sở Lăng Xuyên.
Cô ngẩn ra, không ngờ anh….. có chút ngoài ý muốn, cô không định mời anh vào nhà, chỉ bình tĩnh hỏi: “Anh…. có chuyện gì sao?”
“Ừ, có.” Sở Lăng Xuyên nhìn bộ quần áo mặc ở nhà của Tố Tố, cô không định để anh vào ư, cái nhà này đã không mở rộng cửa đón anh nữa rồi, “Nếu như không tiện, chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi một chút.”
Tố Tố hiểu, đây là anh đang nói tới chuyện ly hôn, nhưng mà, cô không muốn anh vào. Cô còn phải chiếu cố bảo bảo, cho nên, không thể ra ngoài được, quan trọng nhất là sự tồn tại của bảo bảo, cô cũng không muốn để anh biết, “Hôm khác đi.”
Cô đang nói, điện thoại vang lên, đang chuẩn bị đóng cửa thì bỗng bên trong “pằng” “đông” hai tiếng, không biết thứ gì đổ, cô căng thẳng, không phải bảo bảo té chứ?
Cô vội vàng đóng cửa, lại không đóng, bởi vì sợ Sở Lăng Xuyên cản lại, cô không để ý đến anh nữa, chạy vội vào nhà, Sở Lăng Xuyên lập tức đi theo sau.
Hai người một trước một sau vào nhà, thấy cửa phòng ngủ có một đứa bé mặc một bộ quần áo trắng lăn mấy vòng ra ngoài, nằm trực tiếp trên đất, trong ngực ôm bình sữa, chân còn đạp chới với.
Đầu tiên Tố Tố sửng sốt, muốn chạy lại ôm thì tiểu tử lưu loát đứng lên, hơn nữa không muốn để cô ôm, cởi dép chạy về phía Sở Lăng Xuyên.
Một lớn một nhỏ đứng đối diện nhau, đôi mắt đèn tròn nhỏ nhắn quan sát người đàn ông mặc quân trang trước mặt, giống như đang nghiên cứu, chú xa lạ này là ai, sao lại ăn mặc như vậy?
Còn Sở Lăng Xuyên, từ khi thấy đứa bé, cả người ngốc trệ, mất đi phản ứng.
Hai cha con nhìn nhau, bảo bảo thì ôm bình sữa, còn Sở Lăng Xuyên, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là đau lòng.
Đứa bé của anh, không nghi ngờ chút nào. Nhưng mà, anh lại không hề biết, không biết đứa bé đến thế giới này như thế nào, Tố Tố một mình sinh bảo bảo như thế nào…..
truyện được đăng duy nhất tại
Tố Tố nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, không phải vì Sở Lăng Xuyên, mà là vì đứa bé.
Đúng lúc này, tiểu tử đột nhiên nâng tay trái lên đầu, hành động này vừa ngây thơ, vừa đáng yêu, còn cố gắng ngẩng cao lên, đôi mắt đen chớp chớp nhìn anh.
Động tác này khiến Tố Tố có chút ngoài ý muốn, đột nhiên nhớ ra, thời điểm ba cô mặc cảnh phục, chơi cùng bé, vào lúc này, bé gặp Sở Lăng Xuyên, hẳn là giơ tay chào rồi.
Động tác thật đáng yêu, tuy nhiên khiến lòng Tố Tố khẽ nhói.
Sở Lăng Xuyên nhìn đứa bé, rồi lại nhìn Tố Tố, sau đó ngồi xuống, giang hai tay, ôm thân thể nhỏ nhắn trước mặt, cẩn thận, nâng niu từng li từng tí.
Xác định mình đã ôm chặt con trai, anh đứng lên, hôn nhẹ vào mặt con, nước mặt chảy dài theo gương mặt cương nghị.
Không biết là do bị râu của anh làm đau, hay do anh ôm quá chặt, trong lúc bất chợt, “oa” một tiếng, tiểu tử khóc lên, nước mắt lớn chừng hạt đậu tràn mi, quay về phía Tố Tố, “mẹ…..mẹ…...”
Lúc này Tố Tố mới hoàn hồn, vội vàng đi đến ôm bé từ trong ngực anh, ôn nhu dụ dỗ, lấy tay khẽ lau nước mắt cho con trai, “Bảo bảo không khóc, mẹ ở đây.”
Cô bé con vào phòng ngủ, nhỏ giọng dụ dỗ, cũng giúp bé mặc quần áo, bỏ lại mình Sở Lăng Xuyên, tâm tình phức tạp, có chút rung động, vui sướng, cũng có chút khổ sở, đau lòng.
Anh muốn nhìn đứa bé lần nữa, nhưng chân nặng như đeo chì, không cách nào tiến lên phía trước nửa bước, chỉ nhìn xung quanh nhà, tất cả là đồ chơi của bảo bảo, xe, mô hình, đủ mọi thứ.
Anh không ở nhà hai năm, bỏ lỡ rất nhiều, những thứ này bỏ qua thì không có cách nào bù đắp, vĩnh viễn…..
Anh không dám đối mặt với Tố Tố cùng con trai, nhất là đôi mắt nhìn anh như người xa lạ kia.
Không biết đã qua bao lâu, tiểu tử ngủ thiếp đi, Tố Tố mới ra khỏi phòng ngủ, chỉ vào ghế sofa, khách khí mời anh ngồi xuống.
Sở Lăng Xuyên vẫn đứng yên, chỉ nhìn cô, “Đứa bé…..”
Cô đáp lời, “Ngủ thiếp đi.”
“Con….tên gì?”
Tố Tố cắt đứt lời anh, “Không có quan hệ với anh.”
Anh đi đến bên cạnh cô, cầm lấy bả vai cô, nhất quyết hỏi: “Con tên là gì?”
“An Địch.”
An Địch…..đứa bé theo họ mẹ, có thể thấy được, lúc ấy cô có nhiều oán niệm với anh ra sao, muốn phân rõ giới hạn với anh thế nào.
“Tố Tố….” Sở Lăng Xuyên gọi cô, cũng không cách nào nói tiếp, anh đã bị coi là một người ngoài rồi.