Tiểu Bao Tử cũng bị Tố Tố đào từ trong chăn ra rồi. Cô nghĩ phải xuất phát sớm một chút, vì buổi sáng trời sẽ mát mẻ hơn, như vậy Tiểu Bao Tử sẽ không phải chịu tội. Lúc mới đầu cậu nhóc không chịu thức dậy, thế nhưng khi Tố Tố nói, muốn đi thăm ba ba mà lại ngủ nướng như vậy, thì sẽ không dẫn nhóc đi nữa. Lúc này Tiểu Bao Tử mới vội vã, nhanh chóng rời giường.
Ăn điểm tâm xong, Tố Tố bắt đầu lấy các thứ này nọ từ trong tủ lạnh ra bỏ vào trong túi. Tiểu Bao Tử ghé vào chiếc túi ở trước mặt để nhìn. Nhóc xem xem, mẹ đã mang đến cho ba ba cái gì. Nhìn rồi, đột nhiên nhóc bỏ chạy, không đến một lát sau lại đã lon ton chạy tới, ném vào trong túi một cái gì đó.
Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương vừa nhìn thấy, dĩ nhiên là đồ ăn vặt của Tiểu Bao Tử. Hai người không khỏi nhìn về Tiểu Bao Tử. Lý Nguyệt Hương cố ý hỏi: "Tiểu Bao Tử, đi thăm ba ba mà còn mang đồ ăn đi nữa sao?"
Tiểu Bao Tử chớp chớp đôi mắt to nhìn mẹ cùng bà ngoại. Thân mình nhỏ nhắn còn lắc lư sang trái, sang phải, đôi chân trần còn bướng bỉnh dậm chân xuống đất, tay nhỏ bé nắm vào nhau, nói giòn tan: " Cho ba ba."
Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương không nhịn được cười. Nhóc con tuy còn nhỏ nhưng cái tâm không nhỏ. Bọn họ sớm đã biết đến việc này rồi, bất quá nhìn thấy đứa nhỏ có một cái hành động nho nhỏ như vậy thì, vẫn cảm thấy kinh ngạc và vui mừng cùng đáng yêu.
Cuối cùng thì những gì đó cần phải mang cũng đều đã thu thập xong, cũng đã đến lúc phải lên đường. An Quốc Đống đã sớm để ở trên xe xe chiếc ghế ngồi cho trẻ em cho Tiểu Bao Tử rồi. Lúc xuống lầu, An Quốc Đống ôm Tiểu Bao Tử, Lý Nguyệt Hương không đi xuống dưới. Tố Tố thì xách theo túi to đi xuống lầu, cũng vừa vặn nhận được điện thoại của Sở Lăng Xuyên. Anh hỏi hai mẹ con bọn họ khi nào thì xuất phát.
Tố Tố nói với anh hiện tại đang sắp sửa đi rồi. Sở Lăng Xuyên bên kia dặn dò Tố Tố lái xe cẩn thận, rồi cũng cúp điện thoại chờ vợ con mình đến. Tố Tố cúp máy, mở cửa xe, bỏ các thứ kia vào.
An Quốc Đống thì đặt Tiểu Bao Tử vào chiếc ghế ngồi dành riêng cho nhóc ở trên ô tô. Tố Tố lên xe, chào tạm biệt với An Quốc Đống, Tiểu Bao Tử cũng vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé nói: "Tào ông... Bai bai."
An Quốc Đống cười hôn một cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử. Ông sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc, cũng dặn Tố Tố lái xe chậm một chút, đến nơi thì gọi điện thoại về nhà, sau đó liền đóng cửa xe lại.
Tố Tố khởi động xe, chở con trai xuất phát về phương hướng nơi doanh trại của Sở Lăng Xuyên. Suốt dọc theo đường đi Tiểu Bao Tử cứ ê ê a a nói chuyện mà người lớn nghe không hiểu nhóc nói cái gì..., lại còn ê a theo bản nhạc thiếu nhi. Tâm tình của cậu nhóc rất là tốt, bất quá mới đi đến được nửa đường lại ngủ thiếp đi mất.
Thời điểm từ trong nhà xuất phát đi là khoảng bảy giờ, đến nơi doanh trại cũng đã chín giờ, trời cũng vẫn chưa nóng lắm. Thời điểm xe dừng lại ở cổng chính của đoàn bộ phận, Tố Tố nhìn xung quanh một chút trước. Cô nhìn xem Sở Lăng Xuyên có chờ ở cửa hay không. Chính lúc cô còn đang ngó nghiêng như vậy, cửa xe liền bị mở ra. Cô quay đầu nhìn lại, đã thấy đó là Sở Lăng Xuyên. Anh đang ở cười, lộ một hàm răng trắng xóa.
"Em đang nhìn đi chỗ nào đấy?" Anh nói xong liền đưa tay vuốt một cái ở trên mũi cô. Động tác rất nhỏ nhưng cũng là vô cùng thân thiết. Hừm! Anh không sợ bị người khác nhìn thấy hay sao, không giả vờ đứng đắn được một chút sao?
"Xuất quỷ nhập thần." Tố Tố nho nhỏ nói thầm, Sở Lăng Xuyên cũng dời tầm mắt đi. Nhìn thấy Tiểu Bao Tử đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự, anh không khỏi cười cười, rồi sau đó nói với Tố Tố: "Xe của anh ngừng ở bên trong rồi, để anh dẫn đường, em đuổi theo nhé."
Không thành vấn đề.
Sau khi làm đăng ký xong, Tố Tố liền lái xe vào rồi. Xe của Sở Lăng Xuyên đi ở phía trước để dẫn đường. Kỳ thực, cô đã tới nơi này rồi, đường vẫn còn nhớ được đường đi. Bất quá, cô không thể đua xe cùng anh được.
Hai người lái xe đi theo đi tới khu nhà ở gia binh. Cũng giống như lần trước, anh ôm Tiểu Bao Tử, mang theo túi, cô đi theo sau. Lên lầu, gặp một vài người nhà của cán bộ, lại càng không tránh được một hồi thân thiện. Mà Tiểu Bao Tử lúc này đây cũng đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Thẳng đến lúc nằm ở trên giường, nhóc vẫn còn đang ngủ, không biết đã đến địa bàn của ba ba rồi. Cậu nhóc bị thức dậy quá sớm, nên cực kỳ.
Dàn xếp cho Tiểu Bao Tử thư thư phục phục ngủ xong xuôi, Tố Tố cũng đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến toilet, sau khi rửa mặt xong thì đi ra ngoài. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đứng dựa ở cửa, ánh mắt anh đang chiếu thẳng vào cô.
Cô đang muốn nói chuyện, thế nhưng anh lại vươn đôi tay của mình ra cho cô một cái ôm ấp thực sự, thuận thế hôn lên môi của cô. Mùi thuốc lá nhàn nhạt với hương vị hỗn hợp có hơi thở nam tính riêng của anh ở trong môi miệng cô tràn ngập.
Hôn vài cái, anh mới chịu rời khỏi đôi môi của cô. Đôi con ngươi đen nặng nề nhìn cô, hạ thấp giọng nói xuống nỉ non: "Bảo bối, anh thật sự rất nhớ em mà, thật rất muốn em đi theo sống trong binh đoàn! Bảo bối, em đi theo sống trong binh đoàn nhé, được không?"
"Hả?" Tố Tố không nhịn được mà kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, rồi sau đo cô bắt đầu kể ra một loạt những nhân tố không thể nào khiến cô đến sống ở trong binh đoàn được: "Không thể đến đấy sống được! Này nhé, em phải đi làm, còn phải chăm sóc cho cục cưng, ở nhà còn có ba mẹ hỗ trợ chăm sóc. Tới chỗ này sống với anh, không có người trông nom cục cưng rồi, còn chuyện kia... Sau này hãy nói có được không, chờ cục cưng lớn thêm một chút nữa."
Trong lúc cô nói chuyện Sở Lăng Xuyên không ngừng hôn lên cái miệng nhỏ kia mấy lần, "Vậy chờ cục cưng được ba tuổi, em sẽ đến sống ở trong binh đoàn nhé. Tiểu Bao Tử ba tuổi, nó đã có thể đi nhà trẻ được rồi, công việc của emcũng có thể chuyển tới đây được mà, nhé?"
Ba tuổi sao? Tố Tố tính tính, còn đến hơn một năm nữa kia mà. Hơn nữa, nói đến chuyện lúc đó vẫn còn sớm quá, liền lung tung đáp ứng: "Cũng được, vậy cứ chờ đến khi cục cưng được ba tuổi rồi sẽ lại nghiên cứu tiếp."
"Ba mẹ có khỏe không?" Sở Lăng Xuyên ôm lấy cô, hỏi tình hình trong nhà. Tố Tố gật đầu, "Ba mẹ đều khỏe lắm. Chỉ là 'Soái Ca' không được tốt lắm, bị người ta bắt nạt sỉ nhục rồi."
Soái Ca cũng được tính là một thành viên trong gia đình của nhà bọn họ. Nó bị ức hiếp sỉ nhục như vậy khiến Sở Lăng Xuyên tự nhiên không vui, "Thế nào mà lại bị ức hiếp bắt nạt như vậy chứ hả?"
Tố Tố cực kỳ hàm súc, kể lại cực kỳ khéo léo: "Thời điểm mang nó đi ra ngoài, thì gặp phải một con chó khác đang động dục, cho nên... Chuyện kia thì anh cũng biết rồi."
Soái Ca tuy rằng được gọi là Soái Ca, tuy nhiên nó lại là một con chó cái. Lần này lại gặp phải một con chó đực đang động dục, như vậy không phải là... Lông mày của Sở Lăng Xuyên nhíu lại, rồi lại giãn ra, "Không chừng đến một lúc nào đó, Soái Ca lại sẽ sinh hạ ra một lũ chó con cũng nên!"
"Thật sao?" Tố Tố không khỏi mở to hai mắt. Bộ dạng đôi mắt mở to tròn xoe kia của cô khiến cho Sở Lăng Xuyên không nhịn được mà nhớ tới bộ dạng mở trừng mắt của con trai. Cái biểu cảm này, hóa ra là đã được di truyền từ bảo bối của nhà anh.
Sở Lăng Xuyên cười, cũng lại hôn lên cái miệng đang hé mở của cô, cũng dùng hai cánh tay có lực kia mà bế cô lên. Bàn tay to của anh nâng cái mông của cô, để cho hai chân của cô quấn ở trên eo anh. Anh ôm cô đi vào một gian phòng ngủ ở phía khác.