Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô dâu của trung tá - An Nhược Tố

Phụt! Đang uống nước trà, Hồng Trang thật không hình tượng liền phụt ra ngoài! Cô ho khan, nhìn Tiểu Triệu: "Anh không phát sốt đấy chứ? Nói ra cái chuyện mê sảng gì vậy?"

"Anh rất chân thành. Hồng Trang, em làm bạn gái của anh đi!" Nói ra được câu mở đầu, Tiểu Triệu càng nói càng lớn mật hơn, "Anh thật sự rất thích em, anh không nói đùa đâu."

Hồng Trang đình chỉ ho khan, nhìn Tiểu Triệu. Đến giờ cô mới hiểu được, vì sao Thẩm Hạo Vũ lại hẹn cô, tại sao lại muốn cô ăn mặc xinh đẹp một chút. Tại sao đột nhiên anh phải tránh ra. Trái tim Hồng Trang thật giống như bị người khác nặng nề giáng cho một quả đấm: "Tiểu Triệu, thực xin lỗi, anh đã nói thẳng ra như vậy, thì em cũng vậy, cũng nói thẳng ra. Anh là một người rất tốt, nhưng mà, anh lại không hợp với khẩu vị của em! Thật xin lỗi vì em đã nói như vậy. Tính em thích ăn ngay nói thẳng, hi vọng không làm tổn thương đến anh."

Tiểu Triệu bị cự tuyệt như vậy, đương nhiên trong lòng không dễ chịu. Anh trầm mặc, Hồng Trang cũng trầm mặc. Một người luôn luôn kiên cường như cô, giờ khắc này thế nhưng cảm giác mình sao thật yếu ớt như vậy. Cô cự tuyệt người khác, nhưng thế nào lại cảm giác như mình là bị người khác làm tổn thương như vậy.

"Thực xin lỗi! Em còn có việc, em đi trước." Hồng Trang nói xong liền đứng dậy. Cô xiết chặt chiếc chìa khóa xe trong lòng bàn tay liền đi ra ngoài. Vừa mới ra khỏi cửa, cô liền nhìn thấy Thẩm Hạo Vũ. Cô không nhìn anh, cứ thế đi thẳng, nổi giận đùng đùng đi xuống lầu.

Thẩm Hạo Vũ nhìn sắc mặt Hồng Trang vẻ không đúng lắm, anh do dự một chút liền đuổi theo. Hồng Trang xuống lầu, đi đến trước mặt chiếc xe liền trực tiếp lên xe, không thèm nhìn tới Thẩm Hạo Vũ đã đuổi theo ra. Cô khởi động xe chạy lấy người.

Hồng Trang lái xe, cho xen chạy về phương hướng của sư bộ phận. Tầm mắt của cô trong lúc vô ý quét đến hai chân của bản thân để lộ ra ở bên ngoài. Cô nhìn xem bản thân ở trong kính chiếu hậu,Khuôn mặt được trang điểm nhàn nhạt, ngay cả Tố Tố còn khen cô xinh đẹp.

Nữ vi duyệt kỷ giả dung (*), cô ép buộc mình làm những thứ này, chỉ vì một câu nói của anh. Thế nhưng mà, hóa ra, anh muốn cô trang điểm xinh xắn đẹp đẽ chỉ là để giới thiệu cho một người đàn ông khác.

(*) Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Một người phụ nữ vì yêu thích mà làm đẹp cho chính mình.

Trái tim cô, đột nhiên đau xót! Có một dòng cảm xúc chua xót khó có thể khống chế dâng lên, cô thế nhưng lại khóc ra thất thanh. Từ sau khi tham gia quân ngũ, cô chỉ có khóc thời điểm còn là tân binh, sau đó cô gần như liền đã không khóc nữa. Thế nhưng mà hôm nay, cô lại giống như bị nổi điên lên vậy, nước mắt không thể khống chế, cứ thế rơi xuống.

Xe chạy ra khỏi nội thành, chạy nhanh ở trên đường cái xe ít người thiếu. Nước mắt cô vẫn chưa từng ngừng chảy. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô đưa tay cầm lấy nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến tiếng hô của Thẩm Hạo Vũ: "Hồng Trang, dừng xe!"

Hồng Trang nhét điện thoại di động vào một bên trên chỗ ngồi, thắng gấp, dừng xe ở ven đường. Mà lúc này một chiếc xe ô tô cũng dừng lại ở trước mặt xe của cô. Hồng Trang bước xuống xe, Thẩm Hạo Vũ cũng xuống xe.

Hồng Trang không nói hai lời lập tức vung quyền lên để chào hỏi. Thẩm Hạo Vũ theo bản năng né tránh, đưa tay nắm giữ lấy tay Hồng Trang. Hồng Trang muốn đá anh, thế nhưng anh lại dùng chân cẳng để khóa chặt lấy đùi cô: "Thân thể em vừa mới khỏe lại, chớ lộn xộn!"

Hồng Trang bị Thẩm Hạo Vũ giữ chặt lấy ở trên thân xe, không cách nào nhúc nhích được. Cô khóc nức nở, nước mắt của cô khiến cho Thẩm Hạo Vũ bị luống cuống, Cho tới bây giờ anh cũng chưa bao giờ thấy cô khóc như vậy. Đây chính là lần đầu tiên.

"Anh. . . ." Anh muốn nói gì, Hồng Trang lại ngẩng đầu nhìn anh, không chút che dấu ý định muốn khóc của cô. Tựa như con người của cô vậy, thẳng thắn vô tư, muốn cười liền cười, muốn giận liền giận, muốn khóc thì sẽ khóc, "Thẩm Hạo Vũ, anh muốn tôi trang điểm xinh đẹp một chút, chỉ vì muốn giới thiệu tôi cho Tiểu Triệu. Anh đã từng hỏi qua ý của tôi chưa, tôi có nguyện ý hay không? Anh cho rằng anh là ai vậy? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Tôi không yêu cầu anh phải yêu thích tôi. Tôi cũng sẽ không thể quấn quít lấy anh, cho dù anh không thích tôi, cũng không cần phải đẩy tôi cho một người đàn ông khác như vậy chứ!"



Hồng Trang càng nói càng thấy khó chịu. Cô có cảm giác mình giống như một người đần độn. Nghe thấy anh hẹn cô, cô cao hứng nửa ngày, anh bảo cô ăn mặc xinh đẹp một chút, cô liền cho là anh muốn nhìn thấy một mặt khác của cô.

Cô thật sự giống như một đồ ngốc vậy, bị người đùa bỡn còn không biết. Càng nghĩ, cô lại khóc rống lên, nức nở giống như một đứa trẻ vậy. Thẩm Hạo Vũ thấy cô nước mắt ràn rụa, nâng tay giúp cô lau đi những giọt lệ ở trên mặt, cũng ôm lấy cô: "Thực xin lỗi, anh đã sai lầm rồi, đừng khóc nữa!."

Hồng Trang một phát đẩy anh ta ra, xoay người đi lên xe, nâng tay lau đi lệ ở trên mặt, "Không cần anh nói lời thực xin lỗi với tôi. Từ nay về sau tôi sẽ không đi tìm anh nữa. Anh không cần lại lo lắng tôi sẽ đến làm phiền anh nữa!"

Cô nói xong, liền khởi động xe, nhanh như chớp phóng xe đi rồi. Thẩm Hạo Vũ trở lại xe ở trước mặt. Anh dựa vào ở mặt trên, nhắm mắt lại, thở ra một hơi, anh đã làm một chuyện thật ngu xuẩn.

Ngay tại thời điểm anh nghĩ như vậy, thì xe của Hồng Trang đã trở lại, dừng xe ở cách xe của anh không xa. Cô đưa tay ném lại một thứ gì đó, cô hét lên mang theo tiếng khóc nức nở: "Này đồ tồi, tôi trả lại cho anh cái thứ này! Thẩm cọc gỗ, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa!"

Kỳ thực cái lời nói tàn nhẫn này là cô muốn nói với chính mình, là muốn tàn nhẫn đối với chính mình. cứ như vậy cũng không thấy nữa đi, làm gì tự đòi thương tâm, có đôi khi rất có tất yếu đối với mình ngoan một điểm.

Cô nói xong lại lần nữa rời đi xe, chạy hướng thuộc về quỹ đạo của cô. Cô và Thẩm Hạo Vũ chính là hai đường thẳng song song, tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể giao cắt nhau được.

Thẩm Hạo Vũ đi qua, nhìn xem thứ gì đã bị vứt ở trên mặt đất. Thì ra là một vật trang sức mà anh đã đưa cho Hồng Trang, một con búp bê bằng gỗ.

Anh nhìn theo phương hướng xe của Hồng Trang đã rời đi, chỉ có thể nhẹ nhàng nói, Hồng Trang, thực xin lỗi.

Tố Tố cho rằng Hồng Trang cùng Thẩm Hạo Vũ gặp mặt sẽ là một quá trình vui vẻ, không biết là kết cục sự việc lại như vậy. Buổi tối cô gọi điện thoại hỏi Hồng Trang tình hình như thế nào. Ở trong điện thoại Hồng Trang nói chuyện cũng không nghe ra có chuyện gì không thích hợp. Cho nên, cô lại càng sẽ không biết Hồng Trang đã bị Thẩm Hạo Vũ làm cho tổn thương thật sâu rồi.

Sau khi tuần lễ này trôi qua, thì Tố Tố còn phải đi làm hai ngày nữa, rốt cục đã được nghỉ hè rồi. Sở Lăng Xuyên nói thứ sáu về nhà, trở về đón cô cùng Tiểu Bao Tử đi đến ở trong bộ đội, tránh cho cô phải mệt vì lái xe. Hơn nữa nếu cô ở bộ đội, bọn họ xác định sẽ có một chút thời gian không trở lại nhà. Cho nên, anh cũng phải trở lại để thăm người trong nhà. Vì thế sau khi cô được nghỉ hè, cũng không phải lập tức khởi hành đi đến ở trong bộ đội ngay.

Nghỉ hè được ngày thứ hai cũng là ngày thứ sáu. bởi vì Sở Lăng Xuyên sắp trở về, cho nên cô và mẹ đã đi mua rất nhiều đồ ăn mang về, tính toán sẽ bồi bổ cho anh, để cho anh ăn uống tốt một chút.

Từ lần từ biệt lần trước, cho đến giờ không sai biệt lắm đã hai tuần không gặp ba ba, nên Tiểu Bao Tử đã sớm nhắc nhở tới ba ba của mình. Biết hôm nay ba ba sắp trở về, cậu nhóc cực kỳ cao hứng.

Cơm chiều làm xong xuôi, mọi người ăn cơm trước, bởi vì như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian. Chờ sau khi anh trở về, thì anh ăn cơm sẽ nhanh chóng hơn, như vậy có thể về nhà sớm một chút, để cho Tiểu Bao Tử được nghỉ ngơi sớm một chút! Ai bảo anh về nhà muộn cơ chứ!



Ăn bữa cơm chiều xong, Tố Tố cùng người trong nhà ở trong phòng khách xem tivi, cũng là để chờ Sở Lăng Xuyên trở về. Tiểu Bao Tử cũng không thể ngồi không yên. Cu cậu học An Quốc Đống, chắp hai cái tay ở sau lưng, hơi khom cái thân mình nhỏ đi đi lại lại, sau đó bàn tay bé nhỏ cứ lắc lư ở trước mặt bàn trà, kỳ thực là cậu nhóc cũng đang đợi ba ba trở về.

Tiểu Bao Tử quơ tới quơ lui, Soái Ca cũng chạy theo lúc trước mặt lúc sau lưng, Một thằng nhóc, một con chó, cứ như vậy thong dong tới tới lui lui, tình cảnh như thế thực tại làm cho người ta phải bật cười.

Chờ đến bảy giờ, chờ vẫn không thấy Sở Lăng Xuyên trở về, lại chờ được điện thoại của anh. Tố Tố thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại trên chiếc bàn nhỏ ở bên sofa lên, chỉ nghe thấy giọng nói của Sở Lăng Xuyên truyền đến: "Bà xã à, anh chắc phải trễ một chút mới về được. Bác sĩ Chung phải đi đến An Thôn. Đã quá muộn nên không đón được xe, anh đưa cô ấy đến đó một chút."

Tố Tố vừa nghe đến ba chữ bác sĩ Chung kia, không biết vì sao trái tim của cô giống như bị kim đâm nhói một cái. Nhưng ngay lập tức cô lại nghĩ, bọn họ đều là bộ đội, trong lúc khó khăn, là đồng chí cũng hẳn là nên giúp đỡ cho nhau một chút. Cô phải tin tưởng ở Sở Lăng Xuyên, nghĩ vậy nên cô đáp lại: "Vâng, em đã biết, vậy anh cũng lái xe cẩn thận một chút."

"Đã biết rồi, bảo bối! Anh còn đang lái xe, không nói chuyện nữa."

Hai người nói xong cũng đều cúp máy rồi, Tố Tố cũng nói với mọi người trong nhà rằng Sở Lăng Xuyên có chuyện nên sẽ về trễ. Cha mẹ cô cũng chỉ hỏi vài câu, mà cũng không hỏi nhiều, thế nhưng Tố Tố lại bắt đầu cảm thấy không yên lòng rồi.

Trước kia, anh về trễ, có việc không trở về nhà, cô đều chưa từng có những suy nghĩ miên man như vậy. Cho dù anh làm cái gì, nói cái gì, cô vẫn luôn khăng khăng một mực tin tưởng anh. Ngay cả khi Tô Tuệ Vân lấy ra tấm ảnh chụp hai người đảng ngủ cùng với nhau, cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh.

Nhưng mà vì sao hiện tại lòng của cô lại thấy bất an như vậy? Tại sao cô lại cứ phải miên man suy nghĩ như thế? Là bởi vì lúc trước anh đã nhẫn tâm không từ mà biệt, cho nên đã làm cho cô đối với anh không còn tín nhiệm đối với anh nữa, hay là cô sợ hãi bị mất anh?

Tố Tố nỗ lực không để cho mình miên man suy nghĩ nữa, cô cũng tiếp tục chờ đợi anh.

Tiểu Bao Tử đi tới đi lui cũng mệt mỏi rồi. Nhóc chạy đến bên người cô, mắt to nhìn cô. Cu cậu chờ ba ba không được, đã có chút sốt ruột, đưa tay chỉ vào phương hướng cửa ra vào, mang theo tiếng khóc nức nở, tiếp tục nói một câu : "Ba ba, ba ba, ba ba."

Tố Tố ôm lấy Tiểu Bao Tử, an ủi cậu nhóc, "Ba ba có việc nên sẽ về trễ. Một chút nữa là bà sẽ trở lại rồi. Cục cưng mệt nhọc con cứ ngủ trước đi, chờ đến khi con tỉnh lại mở mắt ra, liền sẽ nhìn thấy ba ba."

Tiểu Bao Tử dù sao vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ. Cu cậu cứ lắc đầu, không nghe lời mẹ, bắt đầu khóc lóc om sòm, gào lên: "Cục cưng muốn ba ba, muốn ba ba, muốn ba ba. . . !"

"Cục cưng ngoan nhé. Buổi tối ba ba phải lái xe chậm rãi! Con đừng khóc, ba ba sẽ trở về đến nhà thật mau thôi." Tố Tố dỗ dành Tiểu Bao Tử. Chỉ là cậu nhóc đã buồn ngủ rồi, lại không đợi được ba ba, nên lại oa oa khóc lên. Nước mắt giống như những hạt trân châu, cứ tí tách tí tách rơi xuống.

Tố Tố rơi vào đường cùng chỉ có thể gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên. Điện thoại vang lên vài tiếng chuông, bên kia liền nhận cuộc gọi. Không đợi cô nói năng câu gì, bên kia Sở Lăng Xuyên đã có chút nôn nóng mở miệng nói ngay: "Bà xã ơi, xe hỏng rồi, sửa chữa một hồi lâu rồi mà vẫn không chưa sửa xong được. Tối hôm nay khả năng anh không trở về nhà được mất! Hừ! Cái đồ xe rởm này, đúng thời khắc mấu chốt thì lại bị đứt xích thế này!"

Không về nhà được? Trái tim Tố Tố không khỏi trĩu nặng xuống, không nói nên lời, tâm rối loạn.
Nhấn Mở Bình Luận