Sau khi hết giờ làm, Tố Tố vừa mới ra cổng trường liền thấy tài xế của Sở gia, nói là tới đón cô đi đến nhà chồng, đúng lúc mẹ chồng cũng gọi điện đến, nói tìm cô có việc, gọi cô qua một chuyến.
Đi vào trong nhà chồng, Tố Tố mới biết được cái gọi là chuyện đó chính là mẹ chồng đã đăng ký cho cô một lớp học nấu ăn, bảo cô đi học vào thứ Bảy và Chủ Nhật.
"Tố Tố, không biết nấu ăn cũng không phải là một chuyện. Đây là một lớp học nấu ăn của bạn của mẹ, con đi học cái này luôn có lợi." Mẹ chồng một vẻ tận tình khuyên bảo, hoàn toàn là vì tốt cho Tố Tố.
Tố Tố muốn nói không đi, nhưng chắc chắn sẽ dẫn đến mẹ chồng bực mình, cuộc sống sau này lại càng không tốt, nếu nói đi, nhưng cô thật sự không muốn đi, hơn nữa còn là bạn của mẹ chồng, nếu cô định tranh thủ không đi, chắc chắn sẽ bị phát hiện, cuối cùng sẽ tạo nên cãi nhau không được thoải mái.
Đều là người một nhà, hơn nữa Sở Lăng Xuyên đối với cha mẹ cô tốt như vậy, cô cũng hi vọng mình có thể làm được nhưng mà bây giờ có chút khó khăn, Tố Tố nháy mắt mấy cái nói :"Mẹ, con sẽ nấu cơm, thật sự."
"Sẽ làm ? Sẽ làm cái gì, nói mẹ nghe một chút ?"
"Thịt gà xào cay !" Tố Tố mười phần lo lắng nói ra sở trường của mình, món ăn duy nhất cô có thể làm.
"Không có ?" Mẹ Sở hỏi.
Tố Tố chột dạ, cười ha ha : "Không có."
Mẹ Sở nghiêm mặt nói :"Nói làm một món ăn như vậy thì con cũng có ý tốt. Điểm này tiểu Xuyên so với con tốt hơn, đừng nghĩ nó là một người đàn ông, việc nặng hay việc cần có kỹ năng nó đều đã làm. Nhưng mà tiểu Xuyên thường không có ở nhà, một số việc phải chính con làm, hơn nữa nếu ngẫu nhiên nó về nhà một lần, con là vợ có thể làm một ít đồ ăn nóng hổi, nó sẽ nhớ đến tình cảm của con."
Tố Tố cố ý trêu đùa nói :"Vâng vang, tiểu Xuyên trong mắt mẹ đầy chinh là mười phân vẹn mười (ý nói hoàn mỹ), con của mẹ cái gì cũng tốt. Ba à, người nói đi, mẹ đây không phải sợ con ngược đãi tiểu Xuyên sao ?"
Ba Sở thực ra cũng hiểu được vợ mình đối với Tố Tố quá hà khắc rồi. Ông cũng nhìn ra được tính tình Tố Tố rất tốt, mặc dù vợ mình làm khó dễ như thế nào cũng không nhăn mặt tức giận.
Thực ra là một người con không xấu, rất thông minh lanh lợi, bằng không thì đã nổi lên cãi cọ từ lâu. Nếu mỗi ngày mẹ chồng và con dâu đại chiến, không nói ông ở trong nhà không còn đường sống, nội bộ gia đình bất ổn, tiểu Xuyên ở bộ đội làm sao có thể an tâm.
Nhưng mà đứa nhỏ Tố Tố này cũng đủ láu cá, rõ ràng không muốn đi, lại bị trong lời nói của vợ ông làm cho có chút bất đắc dĩ, dùng loại phương thức trêu đùa này lôi kéo ông. Nhưng mà ông Sở Vệ Bình là ai, cho dù nhiều đao tiễn ( ý là dao và tên nhưng mình thấy để đao tiễn hay hơn) cũng có thể hóa giải.
Ông cười trên đùa :"Mẹ con đối với tiểu Xuyên so với ai cũng tốt hơn, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ rớt. Ta đây làm chồng, còn có anh trai con, cháu gái bảo bối ở trước mặt tiểu Xuyên con phải đứng sang bên. Năm đó tiểu xuyên lựa chọn học viện quân sự, mẹ con thiếu chút nữa khóc hết nước mắt."
Ba Sở nói một câu làm không khí thoải mái hơn không ít, mẹ Sở có chút ngượng ngùng, liếc mắt nhìn chồng mình một cái, nói :"Tiểu Xuyên không phải con ông, ông sẽ không đau lòng. Nó gặp bao nhiêu đau khổ, tôi đây không phải đau lòng nó, chỉ muốn cho Tố Tố cũng sẽ chăm sóc nó.
Năm đó nếu không phải ông ủng hộ, nó đừng nghĩ đến con đường tham gia quân ngũ, ông xem những vết thương trên người nó đi, vết thương lớn vết thương nhỏ nhiều vô cùng, tôi nhìn liền đau lòng, một lần kia thậm chí còn kém một chút là muốn lấy mạng rồi....Tôi.....thực sợ......"
Mẹ Sở nói xong đôi mắt đỏ lên, gần như muốn khóc, ba Sở buông tờ báo trong tay, an ủi vợ mình :"Bà xem bà kìa, cũng không sợ đứa nhỏ chê cười, lớn rồi mà nói xong còn khóc được, đừng luôn nghĩ đến chuyện không tốt kia, vả lại đàn ông dù sao cũng phải có chút chính trực và trách nhiệm, chúng ta không thể bẻ gãy đôi cánh của các con, nó trưởng thành thì luôn muốn được bay cao."
Tố Tố cũng nhớ tới nhũng vết sẹo trên người Sở Lăng Xuyên, rút khăn tay đưa cho mẹ chồng, nói :"Mẹ, người yên tâm đi, sau này hắn trở về đây, người cùng ba bảo bọc anh. Cùng với con bảo bọc anh. Anh ấy là chồng của con, con như thế nào cũng không thể bạc đãi anh nha. Ngày mai con phải đi lớp học nấu ăn học nấu ăn, lấy trí thông minh của con, như thế nào cũng có thể làm ra một bàn tiệc Mãn Hán.(*)
Sở Vệ Bình và mẹ Sở nhịn không được nở nụ cười, khó có được lần đầu tiên mẹ Sở không nghiêm mặt trước Tố Tố :"Con nha, nghĩ nấu ăn dễ dàng như vậy, đừng có khoác lác nghe chưa."
"Mẹ, hôm nào con làm một bàn cho người nếm thử, xem người còn nói con không." Tố Tố nói xong nhìn thời gian thì đã hơn 8 rưỡi, mặc dù cô đến đây không nhiều lần nhưng biết thói quen của mẹ chồng, không muốn cho người ở lại, cô đứng dậy nói :"Ba mẹ, thời gian không còn sớm, con đi về trước, hai người cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
"Đã muộn thế này thì đứng đi, liền ngủ ở phòng trước kia của tiểu Xuyên đi. Người một nhà, đừng coi mình giống như người ngoài." Đây là lần đầu tiên mẹ Sở mở miệng lưu lại Tố Tố, Sở Vệ Bình cũng nói :"Đúng vậy, con đừng đi, đã muôn thế này rồi thì không an toàn, nghe lời mẹ con ở lại đi."
Sở Vệ Bình nói xong nở nụ cười, ông cũng biết vợ mình bắt đầu có chút chấp nhận con dâu này, đó là chuyện tốt. Hai vị bề trên đều nói như vậy, Tố Tố đương nhiên không thể nhất định đi, cô liền ở lại.
Buổi tối cô ngủ rất ngon, buổi sáng bị một hồi chuông điện thoại báo thức ở di động đánh thức, mơ mơ màng màng tỉnh lại, lấy di động ở trên bàn, nhìn một chút là Sở Lăng Xuyên gửi đến mấy cái tin nhắn cùng lúc.
Tố Tố dụi dụi mắt, rốt cục tầm mắt cũng rõ ràng, nhìn một phần tin nhắn, cô thấy của dán chũ Hỉ đỏ thẫm, phòng nhỏ được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, trên nóc nhà treo hoa đỏ thẫm, trên bàn là một bó hoa cúc.
Qua ảnh chụp là tin nhắn tràn ngập thất vọng, nhưng không phải giọng điệu của Sở Lăng Xuyên, nội dung là : Chị dâu, người ngày hôm qua làm sao lại không tới. Doanh trưởng thế nhưng lại đợi cả một ngày. Nhìn đến ảnh chụp phòng chưa, đó là doanh trưởng tự mình bố trí đó. Chị dâu, người có thể không đến, nhưng doanh trưởng sẽ thương tâm, vẫn buồn bã không vui, cơm tối ngày hôm qua và bữa sáng hôm nay cũng chưa ăn. Còn có, chị dâu à, chúng ta cũng rất nhớ chị, nhiệt liệt chờ đợi người đến. Khi đến thì chị mang thêm nhiều thị bò khô nữa nhé, rất ngon.
Tố Tố xem xong nội dung tin nhắn, cảm thấy những chiến sĩ này thật đáng yêu, trong đầu nhịn không được nhớ tới gương mặt ngăm đen kia. Nhìn nội dung tin nhắn, Tố Tố đoán cái này hẳn là dấu Sở Lăng Xuyên gửi tin nhắn này. Không biết nếu Sở Lăng Xuyên biết thì sắc mặt biến thành màu đen hay là đỏ, ha ha, Tố Tố không tốt bụng cười.
Cười xong cô lại xem lại ảnh chụp, bố trí tỉ mỉ, mặc kệ là từ tay của ai, đó đều là đối với cô tốt, chào mừng đối với cô, mà cuối cùng cô lại cô phụ mong chờ tha thiết của anh.
Không phải anh không tốt, cũng không phải anh đối với cô không tốt, mà là cô đối với anh không đủ dụng tâm, không đủ quan tâm.
(*) tiệc Mãn Hán : Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.