Hai tay Sở Lăng Xuyên nắm lấy cánh tay của cô, đôi con ngươi đen nghiêm túc nhìn thẳng vào cô, "Từ đâu lại chụp cho anh một cái mũ như vậy? Thế nào mà lại nói là anh lạnh bạc hả? Tại sao lại nói anh không đáng tin cậy như vậy chứ? Em đừng có mà bôi đen anh như thế!"
"Em nói bôi đen cho anh sao? Có người mắt thì mở to mà lại nói lời bịa đặt." Lời nói của Sở Lăng Xuyên đã thành công khơi dậy cơn tức của Tố Tố, "Cúp điện thoại của em, gạt em nói đang bận việc, hóa ra là cùng đang bận cười cười nói nói với cái bác sĩ Chung gì đó!"
Anh chắc cũng không thể nào nghĩ ra, ngộ nhỡ cô thực sự ở bên ngoài, buổi tối khuya thì cô sẽ phải đi chỗ nào nữa. May mắn cô đã gặp được Phó tham mưu trưởng, cũng may mắn để cho cô nhìn thấy được một màn kia, bằng không cô đến giờ vẫn còn bị lừa chẳng biết gì đâu.
Sở Lăng Xuyên nhíu mi lại. Trước kia Tố Tố sẽ không như vậy, cô tương đối tín nhiệm đối với anh. Nhưng bây giờ, cô trở nên thích miên man suy nghĩ… Sở Lăng Xuyên không khỏi nghĩ sâu, cuối cùng hỏi cô: "Cho nên, em cho là anh nói có việc, bởi vì cô ấy nên đã cúp cuộc điện thoại gọi đến của em đúng không?"
Tố Tố hừ lạnh, lườm trắng mắt, "Chẳng lẽ không đúng như vậy sao?"
Đương nhiên là không phải như vậy. Sở Lăng Xuyên một bộ nghiêm trang nói: "An Nhược Tố, thế này là em đã không tín nhiệm anh rất nghiêm trọng rồi. Anh muốn được kháng án, sửa lại bản án đã xử sai cho mình!"
Tố Tố bỏ hai tay của anh ra, lạnh lùng nhìn anh, "Được! Em cho anh một cơ hội để kháng án, cho anh biên tập lại, biên tập sao cho hợp tình hợp lý một chút nhé."
"Anh ăn ngay nói thật. Nhưng em phải cam đoan không được tức giận đấy!"
Sở Lăng Xuyên nói xong, Tố Tố liền lườm anh, không lên tiếng. Cô cũng muốn nghe một chút xem anh biên tập lại thế nào, vì sao lại không cho cô tức giận. Chẳng lẽ anh thực sự đã làm cái gì chuyện đó thật sự có lỗi với cô rồi hả?
"Anh. . . Ngày hôm qua anh uống rượu rồi." Sở Lăng Xuyên thật cẩn thận nói nghiêm túc, nói xong anh liếc mắt nhìn Tố Tố một cái.
Tố Tố hiểu ra vì sao anh lại nói cô không được tức giận. Tố Tố cô nhíu mày, không nhịn được liền nhớ lại thời điểm anh đã hứa kiêng rượu. Anh nói ra một đống lớn lời cam đoan, cái gì mà lấy tư cách của một người đàn ông, một người chồng, danh nghĩa của một người cha mà cam đoan. Một đống lớn những lời cam kết như vậy, còn không phải là anh đã phá giới rồi chứ?
Trong lòng cô biết, nhất định là vì mẹ đã qua đời nên trong lòng anh thấy khó chịu, mới uống rượu để giải sầu. Thế nhưng đây tuyệt đối không phải là một biện pháp chữa thương tốt. Cô không khỏi nói: "Anh vậy là đã phá giới rồi phải không? Như vậy không phải lời cam đoan của anh không phải là nói xạo hay sao?"
Tố Tố nói mồm miệng không chừng mực, nói xong liền đã bị Sở Lăng Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn, anh giơ tay cầm lấy mặt cô, giáo huấn cô: "An Nhược Tố, thân là người giáo viên nhân dân, khi nói năng có thể chú ý đến cách nói năng một chút hay không?"
"Anh còn là Giải Phóng Quân kia đấy! Sao anh nói chuyện không chịu cân nhắc gì hết vậy. Anh nói lời không chịu giữ lời, nói kiêng rượu lại phá giới. Sau đó thì sao?" Cô tức giận kể lể, nhưng dĩ nhiên là lo lắng cho thân thể anh nhiều hơn.
Sở Lăng Xuyên nâng tay lên nắm lấy đầu của mình một chút, sau đó mới đánh bạo nói: "Dạ dày. . . Dạ dày anh bị xuất huyết rồi."
"Cái gì?" Tố Tố mở to hai mắt nhìn anh, cơn tức càng lớn hơn. Anh thế mà lại để cho dạ dày bị xuất huyết! Anh không muốn sống nữa sao? Không phải là anh biết bao tử của mình không tốt, không phải là anh đã biết hiện tại anh không phải là chỉ có một mình hay sao?
Thấy Tố Tố nổi lên cơn tức lên như vậy, Sở Lăng Xuyên vội vàng giải thích: "Hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, không có việc gì nữa rồi. Ngày hôm qua dạ dày bị xuất huyết, rồi sau đó thì. . . thì anh đi đến gặp bác sĩ, nhưng không ngờ vừa đúng lúc ấy là ca trực của bác sĩ Chung. . . ."
Anh nói nghe rất hợp tình hợp lý, nhưng mà, Tố Tố lại không tin lắm. Nhưng cô vẫn còn có một chút bằng chứng, không được, cô kiên quyết không thể để cho mình bị anh làm cho lắc lư. Nghĩ một chút, cô mới gầm nhẹ mang theo hỏa khí: "Anh, anh ít hoa ngôn xảo ngữ đi! Anh cúp điện thoại của em, còn lừa em nói là đang có việc. Kỳ thực lúc ấy thì lại đang cùng bác sĩ Chung cười cười nói nói! Anh ít đùa giỡn em một chút đi! Em ngốc nghếch thật, nhưng mà em lại không đần độn!"
Sở Lăng Xuyên có chút nhức đầu rồi. Anh phải nói như thế nào thì mới có thể làm cho bà xã của anh tin tưởng ở anh đây? Không khỏi tự biện minh cho mình: "Hôm qua lúc trời tối, em nói với anh rằng em tới đây, anh thật sự không tin. Nhưng rồi sau đó anh lại suy nghĩ ngược lại, ngộ nhỡ là em thực sự đến đây, lại không tiến vào được thì phải làm sao bây giờ! Cho nên anh mới mau chóng chạy ra ngoài như vậy.
Xe hôm nay có người dùng, cho nên mới để ở đoàn bộ phận. Bởi vì ngày hôm qua anh uống rượu, nên dạ dày bị tổn thương, đội trưởng đã cho anh ở nhà nghỉ ngơi. Anh từ nhà đi ra là muốn đến đoàn bộ phận, nhưng vừa vặn lại gặp gỡ với bác sĩ Chung. Cô ấy muốn anh đi kiểm tra lại sức khỏe, xem xem dạ dày của anh đã tốt chưa.
Là một đồng chí cách mạng, cô ấy muốn an ủi anh, đừng quá thương tâm Cho dù là thương tâm, cũng đừng có mượn rượu tiêu sầu, không chỉ đã thương tâm mà còn bị thương thân nữa. Cô ấy đã từng học về tâm lý học, nói với anh rằng, thời điểm thấy tâm tình không tốt thì có thể đến tìm cô ấy. Cô ấy là bác sĩ, có thể hướng dẫn, chỉ dẫn cho anh. Anh liền cười cười, nói với cô ấy rằng, không nghiêm trọng như vậy, chỉ cần nhìn thấy bà xã cùng đứa nhỏ thì tâm tình của anh liền sẽ tốt ngay, cũng không cần thiết phải đến làm phiền cô ấy. Bảo bối, chỉ là cười một chút mà thôi, như vậy không phải là anh đã phạm sai lầm chứ?"
"Sở Lăng Xuyên, anh nói dối." Tố Tố lạnh lùng nhìn anh, bắt đầu cảm thấy anh nói đã có chút đáng tin, nhưng hiện tại anh giải thích thêm một câu, cô lại cảm thấy không đáng tin nữa rồi, "Rõ ràng là anh đang ở nhà, thế nhưng anh lại nói với em rằng là anh đang có việc, còn trực tiếp cúp điện thoại của em nữa."
"Quả thật là anh có lừa em thật. Lúc ấy anh đang ở nhà." Sở Lăng Xuyên nói xong, giọng nói nặng nề, không nhịn được liền thở dài, nói đầy bi thương: "Anh đang xem ở trong TV, thấy mấy người con đang tổ chức sinh nhật cho mẹ của mình."
Sở Lăng Xuyên nói xong lại hơi dừng lại một chút, trên mặt anh cũng đầy vẻ thống khổ: "Đột nhiên anh lại nhớ ra rằng, cho tới hôm nay, vào ngày sinh nhật của mẹ anh, thì anh. . . cũng chưa từng bao giờ tổ chức được cho bà một lễ sinh nhật. Thậm chí có đôi khi còn quên sinh nhật của bà nữa, ngay cả một câu chúc sinh nhật vui vẻ, anh cũng chưa từng nói với mẹ. . . Hiện tại, người cũng đã đi rồi, rốt cuộc anh cũng không còn cơ hội để nói nữa."
Tâm tình của Tố Tố cũng thấy khó chịu, trong nháy mắt cô trở nên trầm mặc. Cô có chút hiểu ra vì sao anh lại vội vàng cúp điện thoại như vậy. Tố Tố cúi đầu, giọng nói rất nhẹ, nói: "Mẹ qua đời còn mang theo sự tiếc nuối như vậy, em cũng cảm thấy rất thống khổ, thật đáng tiếc, thậm chí thật áy náy. Em đã không để cho mẹ được nhìn thấy cục cưng sớm một chút. Thậm chí em còn suy nghĩ, có phải là anh sẽ trách móc em hay không. . .