Em biết, tâm tình của anh và của em rất giống nhau, nhưng so với em thì anh còn đau đớn kịch liệt hơn em rất nhiều lần.
Thời điểm anh thương tâm và khổ sở, em hi vọng em có thể được chia sẻ cùng với anh. Chúng ta là vợ chồng, không phải hai bên cần phải ủng hộ lẫn nhau, cùng nhau đối mặt chịu đựng sự thống khổ lẫn khó khăn hay sao? Mà không phải thời điểm anh đau khổ lại đi che dấu, giấu kín ở trong lòng đó sao. Khi người đàn ông thương tâm đến cực điểm cũng có thể khóc, như vậy cũng không có gì dọa người.
Thời điểm anh thống khổ thương tâm, muốn khóc thì cũng không cần phải ẩn trốn, cũng không cần thiết phải che dấu ở trước mặt người thân. Em. . . Cũng là bởi vì không muốn để cho anh phải khóc một mình, không muốn để một mình anh phải khổ sở, cho nên em mới tới, anh có hiểu không?"
Tố Tố nói xong, liền bị Sở Lăng Xuyên ôm chặt lấy, nước mắt anh đảo quanh ở trong hốc mắt: "Bảo bối, anh không hề trách em! Đây không phải là trách nhiệm của em, chỉ đổ thừa thế sự vô thường. Nếu như mẹ qua đời không gặp được Tiểu Bao Tử mà anh lại trách em. Vậy thì, việc mẹ không gặp được anh, thì sẽ phải đi trách ai đây?
Đây chỉ là một sự tiếc nuối, chúng ta tiếc nuối, tiếc nuối sinh mệnh. Sinh lão bệnh tử, không ai có đủ sức lực để ngăn cản được. Chúng ta cũng đều không có thể dự đoán được, cũng không ai mong muốn cả. Tử Thần cũng sẽ không thể dễ dàng mà nhanh như vậy đã cướp đi sinh mệnh của mẹ anh như vậy.
Bảo bối, em có biết không, mẹ anh thật sự rất thương anh. Từ nhỏ, mẹ đã thương anh còn hơn cả anh cả, thế nhưng bà cũng luôn thích quản anh. Thời điểm anh tham gia quân ngũ, bà không chịu, nhưng mà anh không nghe lời bà, cứ muốn đi học trường quân đội, còn làm cho bà bị bệnh.
Sau khi anh tham gia quân ngũ thì rất ít khi ở nhà, cũng rất ít khi về nhà. Mãi cho đến khi anh làm doanh trưởng, thì mới có thời gian nhiều hơn một chút. Nhưng trước sau anh vẫn chưa thể hiếu kính mẹ được. Sinh nhật của mẹ, anh cũng chưa từng một lần trải qua cùng mẹ. Đến bánh ngọt anh cũng chưa từng mua tặng mẹ lấy một cái. Hồi nhỏ khi còn đi học, anh còn có thể nói với mẹ một câu sinh nhật vui vẻ. Nhưng mà sau này, ngay cả câu nói chúc mẹ sinh nhật vui vẻ anh cũng quên không nói với mẹ.
Trước cuộc diễn tập, anh có về qua nhà thăm mẹ một lần. Trước khi đi, mẹ còn ngàn dặn vạn dặn, mẹ nhắc nhở anh phải chú ý đến thân thể, bảo anh giữ đừng để bị thương. Thậm chí lúc đó anh còn nghĩ sao mẹ dông dài như vậy. Bao nhiêu năm qua, những lời này đã được mẹ nói không ngừng không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng mà bây giờ, rốt cuộc anh không bao giờ còn được nghe thấy mẹ càm ràm như vậy nữa. Anh cũng còn cách nào được nhìn thấy mẹ nữa rồi. Lần càm ràm của mẹ một lần kia đã trở thành lời nói vĩnh biệt của mẹ đối với anh. Anh hối hận, hối hận đã không có cho mẹ một cái ôm ấp như thế này trước khi đi Hôm nay là sinh nhật của mẹ, thời điểm anh nhớ tới muốn nói với mẹ câu chúc sinh nhật vui vẻ, thế nhưng mà, mẹ đã qua đời rồi.
Bảo bối, anh thật sự nhớ tới mẹ, muốn mẹ còn sống, muốn nghe mẹ gọi anh một tiếng tiểu Xuyên, Xuyên tử. Cho dù hàng ngày đều phải nghe mẹ cằn nhằn thì anh cũng nguyện ý. Hàng năm. . . Hàng năm nhất định anh sẽ nhớ, sẽ nói với mẹ câu chúc mừng sinh nhật vui vẻ. Hàng năm anh nhất định sẽ mua tặng mẹ bánh sinh nhật. Thế nhưng một chút này anh cũng không thể làm được nữa rồi . . ."
Sở Lăng Xuyên nói xong liền bật khóc, cái kiểu khóc thút thít không tiếng động này, thật làm cho người ta càng thêm đau lòng. Tố Tố cũng ôm chặt lấy Sở Lăng Xuyên, khóc không thể kiềm chế được. Người phụ nữ, sợ có thể khóc, thương tâm có thể khóc, cao hứng cũng có thể khóc, tìm kiếm sự an ủi ở trong lòng người đàn ông.
Người đàn ông có nước mắt nhưng lại không thể coi nhẹ, nhưng như vậy không có nghĩa là người đàn ông không có nước mắt. Chỉ là bọn họ đều rất cao ngạo, tự gánh chịu, nước mắt nuốt lại trong lòng, cho dù có rơi lệ, cũng không cam nguyện bị người khác nhìn đến.
Sở Lăng Xuyên từ khi trưởng thành đến giờ, số lần anh khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng gần như đều là vì phụ nữ, một người là vợ của anh, một người là mẹ của anh, còn lại là vì sự ly biệt của đồng đội, vì sự hy sinh của đồng đội, vì một tiếng ba ba của đứa nhỏ.
Làm một người đàn ông trưởng thành, lúc khóc rống thất thanh giống như một đứa trẻ ở trong lòng vợ, chính là một loại tín nhiệm đối với vợ của mình. Sở Lăng Xuyên không sợ cô chê cười, không sợ cô ghét bỏ nước mắt của anh, cùng không có hình tượng chút nào.
Cũng là một loại thổ lộ, ở trước mặt người mình yêu mến anh thổ lộ sự bi thương cùng tiếc nuối ở nơi sâu kín nhất trong lòng. Sở Lăng Xuyên thật may mắn vì bản thân anh đã có như vậy một người vợ tuyệt vời như vậy. Ở tại thời điểm anh thống khổ, cô đã không để cho anh phải kiên cường, không để cho anh phải nén khóc, không nói với anh là đàn ông thì không được dễ dàng rơi lệ. Mà là cô nói với anh, hãy khóc đi, hãy khóc cho hết những đau buồn bi thương trong lòng, nói ra hết, đừng nén nhịn nữa.
Tố Tố nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của Sở Lăng Xuyên. Anh nhìn Tố Tố vì anh mà rơi nước mắt. Thời điểm anh giơ tay ra lau nước mắt cho cô, thì cô cũng nâng tay lên, vì anh mà lau đi vết tích lệ rơi trên mặt.
Đây là lần đầu tiên Tố Tố lau nước mắt cho một người đàn ông. Mà đây cũng là lần đầu tiên, Sở Lăng Xuyên được một người phụ nữ nhẹ nhàng, ôn nhu lau khuôn mặt đẫm nước mắt cho mình như vậy. Người phụ nữ này là người vợ yêu dấu của anh, là người phụ nữ sẵn sàng khóc vì anh và khóc vì cô..
Anh cầm tay cô, cô vùi mặt vào trong lòng anh, nức nở, an ủi anh: "Không sao hết, không sao hết. . . Mẹ sẽ không trách anh đâu, mẹ ở trên trời có linh thiêng cũng không hy vọng anh phải sống ở trong áy náy và trong thống khổ. Mẹ nhất định sẽ hi vọng anh sống tốt, hi vọng anh được vui vẻ.
Chúng ta. . . Chúng ta còn có ba ba, có con trai, có ba mẹ em nữa. Chúng ta còn có rất nhiều người thân thích, về sau chúng ta cần phải quan tâm nhiều hơn đến bọn họ, yêu quý bọn họ, quý trọng bọn họ, về sau hàng năm. . . vào thời điểm sinh nhật của mẹ, hai chúng ta sẽ đi bái tế mẹ. Nếu anh không có thời gian, em sẽ cùng ba ba và Tiểu Bao Tử đi đến đó. Điều bây giờ chúng ta nên làm chính là, phải hết sức quý trọng người bên cạnh mình, có đúng hay không?"
Sở Lăng Xuyên siết chặt đôi tay, ôm chặt người vợ yêu vào lòng, trong lòng anh tràn đầy ấm áp và cảm động. Anh trầm giọng nói: "Đúng như vậy, chúng ta còn có rất nhiều người thân, anh còn có cả em nữa, có em ở cùng anh."
"Vâng, anh còn có em mà!" Tố Tố nói xong, hai người không nói năng thêm nữa, trầm mặc hồi lâu. Cảm xúc bi thương cũng dần dần tan đi, cả hai người đều không nói nên lời, đều cảm giác được trái tim của hai người nhờ đó mà gần nhau hơn, cảm giác càng thêm thân mật hơn.
Đúng lúc này, trong xe đột nhiên truyền đến một hồi tiếng kêu Ọc ọc. . . Ọc ọc, trầm bổng nối tiếp, không có ý định ngừng lại.
Sở Lăng Xuyên đẩy ra Tố Tố ra, nhíu mày nhìn cô. Tố Tố hơi hơi đỏ mặt, nâng tay sờ dạ dày một chút, nói có chút ngượng ngùng: "Em, em còn chưa được ăn cơm."
"Chúng ta trở về thôi." Sở Lăng Xuyên nói xong liền khởi động xe. Tố Tố sốt ruột, "Xe của em thì phải làm sao bây giờ?"