Đi được một thời gian ngắn, Sở Vệ Bình liền thở có chút mạnh hơn. Dù sao ông cũng đã lớn tuổi rồi. Tiểu Bao Tử đưa bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt mồ hôi đang chảy trên cái trán của ông nội, miệng thì nói: "Ông nội, mệt mỏi, cục cưng tự đi một chút."
Một câu nói này của Tiểu Bao Tử đã khiến cho Sở Vệ Bình thấy còn ngọt ngào hơn cả được ăn mật. Ông cười thật cao hứng: "Vẫn là thằng cháu nội yêu quý của ông biết yêu thương ông nhất nhỉ! Nó biết ông nội mệt, lại còn hiểu được bản thân mình phải xuống đất để tự đi. Thằng cháu nội yêu quý của ông thật giỏi, cháu đúng là tâm can của ông nội."
Sở Lăng Xuyên và Tố Tố không khỏi bật cười. Sở Lăng Xuyên đi qua bên cha mình, đón lấy Tiểu Bao Tử từ trong lòng Sở Vệ Bình, sau đó đặt cu cậu ở trên mặt đất. Anh để cho bản thân cậu nhóc tự đi bộ một chút, cũng không khỏi nói: "Ba, chúng con cũng yêu mến ngài mà! Vừa mới rồi vì đau lòng cho ngài nên mới không muốn để cho ngài ôm cháu. Tấm lòng của chúng con vậy mà lại không được ngài nhìn nhận. Chỉ một câu nói kia của Tiểu Bao Tử, vậy mà đã khiến cho ngài vui thành như vậy."
"Thằng nhóc này thông minh lắm." Sở Vệ Bình nói xong liền nở nụ cười. Mặt mày mang bộ dạng có cháu nội là vạn sự sung túc. Ông lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử đi tới. Thời điểm sắp sửa phải đi qua đường cái, Sở Vệ Bình lại bắt đầu bế Tiểu Bao Tử lên, đi qua trước.
Có thể là do xuất phát từ sự đề phòng hoặc là do vấn đề thói quen nghề nghiệp, cho nên Sở Lăng Xuyên vẫn luôn luôn đi ở phía sau. Anh nắm lấy tay của Tố Tố, ánh mắt nhìn theo người nhà của mình, nhưng cũng vẫn không quên chú ý đến động tĩnh bốn phía xung quanh.
Ngay vào lúc Sở Vệ Bình ôm Tiểu Bao Tử đi lên lối đi bộ, Sở Lăng Xuyên cùng Tố Tố cũng sắp sửa đi qua, thì bỗng nhiên có một chiếc xe con không biết từ đâu liền chui ra. Chiếc xe đã lấy tốc độ nhanh nhất chạy lao đến hướng của Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đang đi.
Tố Tố căn bản còn chưa thể dự đoán được nguy hiểm đang tới gần. Chính vào thời điểm Tố Tố còn chưa thể phản ứng kịp nữa, thân thể đã được Sở Lăng Xuyên ôm vào trong ngực. Tiếp theo đó thân thể của cô giống như bị té ngã ra ở trên đất, có chút đau đớn.
Tố Tố đã hoàn toàn mê muội đi rồi. Cô không biết mình như thế nào nữa. Chờ đến khi Tố Tố kịp phản ứng lại, thì bản thân cô đã bị Sở Lăng Xuyên ôm ngã nhào ra trên đất, sau đó còn lăn tiếp đi vài vòng nữa. Rốt cục Tố Tố cũng đã ý thức được đã có chuyện xảy ra rồi. Cô liền mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn ra bốn phía chung quanh, lập tức nhìn thấy một chiếc xe con đang lao đến hướng hai người bọn họ.
Sở Vệ Bình cũng sợ đến ngây người. Ông chính là theo bản năng liền ôm chặt lấy đầu của Tiểu Bao Tử, áp vào ở trong lòng mình, miệng hô to: "Cẩn thận!"
Tố Tố đã triệt để bị mất đi phản ứng rồi. Ngay cả ý thức đến việc phải bỏ chạy đi, mà cô cũng không có nữa. Thế nhưng mà, tốc độ phản ứng của Sở Lăng Xuyên lại nhanh nhẹn đến mức không phải là bình thường. Mắt nhìn thấy chiếc xe kia sắp nghiền lên người mình, anh ôm lấy Tố Tố, ngay tại chỗ đó liên tục lăn đi vài vòng, tránh được bánh xe. Chiếc xe kia tiếp tục đuổi theo không bỏ, lại nhanh chóng tiếp tục xông tới.
Nói thì chậm nhưng mà sự việc xảy ra thì nhanh. Sở Lăng Xuyên đưa tay vào bên hông túm lấy cái chìa khóa của anh rút ra. 'Phựt,' lưỡi dao quân dụng nhỏ ở trên chiếc chìa khóa được mở ra. Sở Lăng Xuyên liền nhắm ngay vào bánh xe của chiếc xe kia bắn tới, nghe 'Phập' một tiếng.
Chỉ nghe một tiếng “phập” vang lên, cuối cùng là tiếng xì hơi của bánh xe, kèm theo âm thanh bén nhọn của phanh xe khi chiếc xe bị chuyển hướng vòng đi. Âm thanh đó làm cho lỗ tai người ta phải run lên một trận. Lưỡi dao quân dụng nhỏ kia đã chuẩn xác bắn vào trên lốp xe của chiếc xe kia, không hề sai chút nào. Chiếc xe đã không thể nào còn khống chế được phương hướng chạy nữa rồi.
Tố Tố mở trừng lớn ánh mắt nhìn sang, liền thấy chiếc xe kia đã đâm vào trên cột điện ở ven đường. Cửa xe được mở ra. Một người không hề bị tổn hao gì chui ra ngoài, xoay người bỏ chạy. Sở Lăng Xuyên buông Tố Tố ra. Anh đứng dậy, chỉ cần sải bước chân dài của mình vài cái, sau đó thân thể của anh đột nhiên nhảy dựng lên, tung một cước, đá vào trên lưng của người kia.
Người nọ rên hự lên một tiếng đầy đau đớn, trực tiếp nằm xoài ra ở trên mặt đất. Thế nhưng mà, hắn lại giãy giụa định vùng dậy để chạy đi. Sở Lăng Xuyên lại vọt thân thể lên nhảy xuống, quỳ gối áp chặt ở trên lưng người kia. Bàn tay anh nhanh nhẹn, nhanh chóng rút luôn chiếc ca ra vat của người nọ ra, rồi sau đó chỉ hai ba cái, đã buộc chặt tay chân của hắn ra phía sau lưng với nhau.
Ngay lúc đó Sở Lăng Xuyên liền cảm giác có người tới gần, liền làm ra phản ứng. Thời điểm anh vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Tố Tố với vẻ mặt hoảng sợ, trong tay cô cầm một cái gậy lau nhà, không biết là cô đã lấy ra từ đâu, đang giơ lên muốn đập người.
Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố, nâng bàn tay to lên, áp chặt gương mặt đang tràn đầy hoảng sợ của cô vào trong ngực anh. Anh không muốn để cho cô nhìn thấy gương mặt đầy máu tươi của người đang nằm ở trên đất kia. Đồng thời Sở Lăng Xuyên liền túm ngay lấy chiếc gậy lau nhà ở trong tay cô, vứt xuống trên mặt đất. Anh cũng vội ôm lấy cô nhanh chóng đi đến hướng ven đường.
Tay của Sở Vệ Bình vẫn luôn luôn áp chặt lấy đầu của Tiểu Bao Tử. Ông không muốn để cho Tiểu Bao Tử phải nhìn thấy một màn dữ dội vừa rồi. Ông sợ tâm lý của đứa nhỏ sẽ bị lưu lại sự ám ảnh, mà chính ông cũng đã sợ tới mức mồ hôi lạnh vã ra đầy người. Nếu như không phải do thân thủ của Sở Lăng Xuyên quá tốt, thì vừa rồi chiếc xe điên cuồng kia đã muốn đâm chết Tố Tố và Sở Lăng Xuyên. E rằng, tánh mạng của con trai và con dâu ông đã bị cướp đi rồi.
Lúc ấy ông thật sự đã ngây ngẩn cả người. Ý niệm duy nhất của ông chính là phải bảo vệ cho Tiểu Bao Tử. Cũng thật bất ngờ, Tố Tố dù đã bị sợ đến choáng váng như vậy rồi, thế nhưng cô lại chạy đến một cửa hàng gần đó, cầm lấy cây gậy lau nhà để ở ngoài cửa, chạy đến để hỗ trợ cho Sở Lăng Xuyên.
Cô nhóc kia, rốt cuộc là không sợ, hay là bởi vì cô đã rất để ý đến Xuyên tử nhà ông rồi! Cho nên, hành động của cô nhóc mới làm theo bản năng, muốn đi trợ giúp cho Sở Lăng Xuyên, quên mất cả sợ hãi, quên mất cả thân phận của Xuyên tử.
Tóm lại, ngày hôm nay thật sự Sở Vệ Bình đã phải thay đổi cách nhìn đối với người con dâu này của ông rồi.
Tố Tố ở trong lòng Sở Lăng Xuyên cũng rốt cục cũng đã bình tĩnh trở lại. Hai tay cô gắt gao níu chặt lấy quần áo ở bên hông của Sở Lăng Xuyên, khóc lên nức nở. Đến lúc này Tố Tố hoàn toàn đã bị kinh sợ rồi. Sự sợ hãi qua đi, cô mới có thể khóc ra, cũng chính là phương pháp xử lí làm giảm bớt sự hoảng sợ trong lòng.
"Tốt rồi, đừng khóc nữa, không có việc gì rồi." Sở Lăng Xuyên nói xong liền vỗ vỗ lên lưng của Tố Tố, trấn an cảm xúc sợ hãi của cô. Tố Tố ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống ào ào cũng nghẹn ngào hỏi lại anh: "Anh có làm sao không, có nơi nào bị thương hay không?"
"Anh không có việc gì, không bị một chút gì hết! Em đừng sợ mà." Sở Lăng Xuyên nói xong liền đưa mắt nhìn về cha mình, còn có quần chúng đang vây xem xung quanh. Anh cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, cứ như vậy, ôm Tố Tố chặt hơn nữa.