Ào ào! Truyền đến tiếng nước, người nào đó bắt đầu tắm rửa. Mấy phút đồng hồ sau liền đi ra ngoài. Tố Tố cầm áo ngủ đứng ở ngoài cửa, chuẩn bị tắm rửa: "Anh bây giờ thế nào lại chậm rì rì như vậy hả?"
"Đi vào đi! Chuyện tắm rửa của anh mà em cũng quản." Sở Lăng Xuyên vẻ mặt lạnh nhạt, đẩy cô đi vào bên trong, Tố Tố đóng cửa lại, rửa mặt. Cô mơ hồ ngửi thấy được mùi khói thuốc lá. Tố Tố nhíu mày, trong lòng bắt đầu hoài nghi. Hừ, anh lại dám trốn ở trong phòng vệ sinh để hút thuốc kia chứ! Nhưng chẳng qua không có chứng cớ, nên lần này cô tạm thời tha cho Sở Lăng Xuyên. Hừ!
Sau khi tắm rửa xong, Tố Tố từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, chỉ thấy Sở Lăng Xuyên vừa vặn từ phòng ngủ đi ra. Anh vừa mới lăn lộn ép buộc Tiểu Bao Tử xong. Sở Lăng Xuyên giơ tay lên gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn bực nói: "Bảo bối, con trai cứ ngủ lăn ngủ lóc ra, anh làm thế nào nó cũng không tỉnh lại. Anh đặc biệt muốn nghe con trai gọi anh là ba ba, Không được nghe con gọi, trong lòng anh thực sự thấy không được thoải mái."
Tố Tố có cảm giác Sở Lăng Xuyên càng nhiều tuổi thì lại càng giống như một đứa trẻ.
Nhất là ở trước mặt cô, anh thực sự giống như một đứa trẻ to xác vậy. "Chờ con trai tỉnh lại, anh muốn bảo con gọi anh mấy tiếng ba ba không thêm không bớt, có được hay không?"
Sở Lăng Xuyên đi qua, ôm lấy Tố Tố, nhìn gương mặt trắng nõn nà của cô, thân thể xinh đẹp như ẩn như hiện dưới lớp áo ngủ kia, khiến cho anh có phản ứng. Sở Lăng Xuyên ôm chặt lấy Tố Tố, hai tay giữ chặt ở trên mông cô, áp sát ở bên cạnh cô.
"Bảo bối." Sở Lăng Xuyên cúi đầu trầm trầm gọi Tố Tố, môi cũng ghé sát đến gần rồi đôi môi như cánh hoa của cô. Tố Tố cảm giác được cái vật thô sáp ở phía dưới của anh chính là đang ép lên cô. Mặt Tố Tố liền đỏ rực lên, lại đưa tay đến nắm lại.
"Bảo bối, em học xấu rồi." Thân mình Sở Lăng Xuyên lại càng căng thẳng hơn. Ánh mắt của anh cũng tối sầm lại, hai tay nâng đỡ, ôm cô lên, cũng hung hăng hôn môi cô, sau đó nhanh chóng đi đến hướng của một căn phòng ngủ khác.
Tố Tố bị anh đặt lên trên giường. Sở Lăng Xuyên đứng ở bên giường cởi áo, rồi sau đó xông đến, bàn tay nôn nôn nóng nóng cỡi áo ngủ của cô ra. . . Thân thể của bọn họ đã quá mức quen thuộc nhau, cũng quá mức ăn ý với nhau, liền đi thẳng vào vấn đề. . . .
Thời điểm Sở Lăng Xuyên còn đang muốn phấn khởi, Tố Tố lại cắn lên bả vai anh, nhỏ giọng, nói vẻ thật ngượng ngùng: "Sở Lăng Xuyên. . . Em muốn ở bên trên, không thích cứ luôn bị anh áp lên. . ."
Yêu tinh, thật đúng là yêu tinh mà. Sở Lăng Xuyên hung hăng va chạm một chút, sau đó xoay người lại. Hai người trao đổi vị trí, Tố Tố ở trên anh. Nhìn cô ở trên người anh lên lên xuống xuống, mái tóc dài của cô theo động tác nhún nhảy kia cứ nhẹ nhàng đong đưa.
Không bao lâu, Tố Tố liền bãi công, nằm ghé vào trên người anh, vẫn không nhúc nhích, mồ hôi vã ra đầm đìa. Sở Lăng Xuyên còn đang thích thú. Tố Tố bãi công như vậy, làm anh cảm thấy mất hứng. Giọng nói của Sở Lăng Xuyên khàn khàn, thúc giục cô: "Bảo bối, đừng ngừng lại. . . ."
"Không muốn nữa, mệt quá. . ." Giọng nói của Tố Tố nghe nhẹ nhàng, êm ái, còn có chút hương vị làm nũng, khiến cho tim Sở Lăng Xuyên đập nhanh không thôi. Vẫn là phải để anh giải quyết thôi… Sở Lăng Xuyên xoay người một cái, lại đè Tố Tố xuống ở dưới thân, giữ lấy, trầm người xuống. . . .
Buổi sáng, Tố Tố là người tỉnh lại đầu tiên. Cô đi làm điểm tâm. Hai cha con Sở Lăng Xuyên vẫn còn chưa có tỉnh giấc. Tố Tố hấp tấp đi bộ vào trong phòng ngủ, đã thấy Sở Lăng Xuyên đã mở mắt ra nhìn cô, hóa ra là anh đã tỉnh rồi.
Tố Tố đi đến bên giường, ghé vào bên cạnh anh, gương mặt cười vẻ chân chó (nịnh bợ): "Ông xã à, người ta đã làm xong điểm tâm rồi, mau chóng rời giường ăn điểm tâm thôi." Cô gọi anh vẻ nôn nóng, cũng ôm lấy anh, còn hôn vài cái ở trên môi anh, trên mặt anh nữa. Ít khi Tố Tố có kiểu chân chó cùng nhiệt tình như vậy, nhất định là sẽ có chuyện.
Cái giọng làm nũng của Tố Tố đã khiến cho Sở Lăng Xuyên thấy xương cốt đều mềm nhũn ra rồi. Anh nằm ở nơi đó, hưởng thụ được bà xã ngã vào lòng, lời nói nhỏ nhẹ mềm mại: "Nói đi, có chuyện gì muốn cầu anh vậy?"
Hắc hắc! Tố Tố chột dạ liền cười lên hai tiếng, vỗ vỗ lên ngực anh: "Ông xã, anh là người hiểu rõ em nhất rồi. Anh yêu em nhất có phải hay không, người ta muốn đi chơi mạt chược một chút. Em chỉ chơi đến mười giờ thôi, sẽ trở về cùng với anh và con trai, có được hay không?"
Sở Lăng Xuyên kiên quyết cho cô hai chữ: "Không được."
"Ông xã tốt bụng, em yêu anh nhất mà! Được không, được không?" Tố Tố tiếp tục sử dụng chiêu làm nũng nhõng nhẽo, cộng thêm lời ngon tiếng ngọt. Thực sự không nghĩ tới, Sở Lăng Xuyên lại vẫn cứ kiên quyết nói: "Không được."
A! Tố Tố nổi giận, mềm không được thì cô sử dụng tới chiêu cứng rắn: "Sở Lăng Xuyên, ngày hôm qua anh vụng trộm hút thuốc ở trong phòng vệ sinh. Anh đừng có cho là em không biết nhé! Hừ, em rất tức giận, cực kỳ tức giận đó! Nhưng em đã dự định sẽ không nói năng gì với anh hết. . . ."
"Bà xã, bà xã à, em nghĩ muốn đi chơi mạt chược phải không? Kỳ thực thỉnh thoảng nhàn rỗi thì cũng nên đi chơi một chút cho thư giãn cũng được! Ừ, em đi đi! Đúng mười giờ về, nhiều hơn một phút cũng không được, bằng không, nếu em về trễ anh sẽ trị cho em một trận."
Hừ, Sở Lăng Xuyên này, thay đổi biến sắc mặt mày còn nhanh hơn cả thời tiết tháng sáu nữa. Thật sự không có cốt khí. Anh vừa nói xong, từ cửa truyền đến một tiếng thở dài, chỉ thấy Tiểu Bao Tử khoanh hai tay ở trước ngực, lắc lắc đầu nói: "Ba à, ba ba thật rất mất mặt, hừm. . . ."
Ha ha, Tố Tố đỏ mặt, cũng nở nụ cười không chút hiền hậu. Sở Lăng Xuyên muốn cười lại không thể nào cười nổi. Nhìn xem, đến con trai anh cũng thương hại anh như vậy. Sở Lăng Xuyên đứng dậy, nhanh chóng đi xuống giường, bế Tiểu Bao Tử lên: "Con trai, ba ba nhớ con muốn chết."
Nói xong anh liền hôn mấy cái liền ở trên mặt cậu nhóc. Hai cánh tay nhỏ của Tiểu Bao Tử liền ôm chặt lấy cổ Sở Lăng Xuyên! "Ba ba, tại sao ba ba không gọi con dậy, cục cưng cũng nhớ ba ba lắm!"
"Con trai ngoan của ba. Để ba ba dẫn con đi rửa mặt, ăn cơm nào."
Sở Lăng Xuyên mang theo con trai đi rửa tay, rồi sau đó người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn cơm. Tố Tố ăn no, đứng dậy: "Sở Lăng Xuyên, cục cưng, em đi chơi đây, một lát nữa sẽ trở về cùng với hai cha con anh nhé!"
Đôi con ngươi đen của Sở Lăng Xuyên nặng nề nhìn Tố Tố: "Bảo bối, phải đúng giờ nhé, có biết không?"
"Vâng, nhất định là em sẽ đúng giờ." Tố Tố nói xong liền hôn một cái ở trên mặt Sở Lăng Xuyên, lại hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử: "Một lát nữa con nói với ba ba đưa con đi đến nhà trẻ để chơi đùa nhé! Mẹ sẽ đi đến đó tìm hai cha con."
"Vâng, mẹ bảo bối, hẹn gặp lại."
"Ừ, hẹn gặp lại."
Tố Tố bỏ lại hai cha con để đi chơi mạt chược rồi. Trừ bỏ chính chủ nhà cùng với hai vị chị dâu trong nhà chính ủy ra, còn có một vị là người nhà của đội trưởng Dũng, sau khi giới thiệu liền quen thuộc ngay, cũng không có một chút gì gọi là xa lạ.
Chơi mạt chược như thế này, kỳ thực không có gì là nghiện, chỉ là vừa đánh vừa trò chuyện nên có cảm giác rất tốt. Mọi người trò chuyện về đứa nhỏ nhà mình, lại trò chuyện về ông xã nhà mình, nói này nói nọ, liền dắt dây đến chuyện của nhà Tố Tố.