Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố thoáng phiếm hồng. Cô bĩu môi nói: "Được rồi. Vậy thì lại chờ thêm hai tháng nữa! Anh còn nói xạo nữa, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa đâu."
"Anh yêu em! Bà xã, hãy chờ anh trở về nhé! Anh còn có việc, trước anh cúp máy đây, bye bye!"
"Bye bye."
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Tố Tố rất kém. Cô ngồi ở bên cạnh giường ngẩn người, thở dài, thêm hai tháng nữa… Cô còn phải chịu dày vò thêm hai tháng nữa.
Tiểu Bao Tử đi qua túm túm lấy tay của Tố Tố, hỏi: "Mẹ, ba ba nói cái gì vậy hả? Khi nào thì ba ba trở về nhà vậy?"
Tố Tố nói với con trai vẻ oán giận: "Ba ba của con vừa mới nói, phải hai tháng nữa thì mới trở về. Có phải là ba của con đã quá đáng rồi hay không chứ? Con trai, chả lẽ ba ba lại không biết mẹ con chúng ta rất nhớ ba ba hay sao? Nói về trễ liền về trễ luôn."
Tiểu Bao Tử cũng cảm thấy thất vọng rồi. Nhưng mà cu cậu cũng vẫn túm chặt lấy tay của Tố Tố, nói rất ra vẻ người lớn: "Mẹ bảo bối, mẹ phải ngoan, ba ba là thân bất do kỷ (*) thôi, mà ba ba không có ở nhà, thì đã có con ở cùng với mẹ rồi. Chúng ta đi thôi, mẹ Tiểu Nhiên phải đợi sẽ nóng ruột đó."
(*) Thân bất do kỷ: Câu nói này là bắt nguồn từ câu nói: "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ". Dịch nghĩa: Người ở trong giang hồ, thân thể không phải là của mình nữa. Ý nói đã người dấn thân vào trong chốn giang hồ, nhiều khi phải làm, hoặc không thể không làm những chuyện không phải do lòng mình muốn.
"Ừm, được rồi. Mẹ đã có con trai rồi, tạm thời vứt đồng chí Sở Lăng Xuyên kia ra đằng sau gáy." Tố Tố cười cười, rồi hôn một cái lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Tiểu Bao Tử. Cô điều chỉnh lại tâm tình, mang theo Tiểu Bao Tử rồi bắt đầu xuất phát.
Tố Tố đến quán món cay Tứ Xuyên, đi vào trong căn phòng đã hẹn trước. Đến lúc này cô mới phát hiện ra, căn phòng này cũng chính là căn phòng mà năm đó bọn họ đã kết duyên với nhau. Xem ra, ngày sinh nhật này trôi qua vẫn thật là có ý nghĩa.
Bất quá, chính là Tố Tố cảm thấy có chút gì đó rất kỳ quái. Ở trong phòng chỉ có Hàm Hàm và Tiểu Nhiên cùng với Tiểu Khả Ái. Hai đứa nhỏ gặp mặt nhau, liền thân mật thắm thiết, chơi đùa với nhau. Tố Tố không nhịn được liền hỏi: "Này, thế nào lại chỉ có hai người các cậu tới thôi vậy? Còn Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn đâu rồi, tại sao lại không thấy tới đây thế?"
"Hai người bọn họ không biết đã đi chỗ nào rồi, nói một lát nữa sẽ về." Người lên tiếng trả lời Tố Tố chính là Tiểu Nhiên. Hiện thời cô đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi. Lần sinh nở thứ hai này, Tiểu Nhiên đã sinh ra con trai. Cô có con trai, con gái, thực sự là quá viên mãn rồi. Hơn nữa, Thiệu Minh Thành lại rất cưng chiều đối với Tiểu Nhiên, có thể nói là cưng chiều cô đến tận trời. Nhà chồng của Tiểu Nhiên cũng luôn luôn che chở cho cô, nâng niu chiều chuộng cô, cho nên hiện tại Tiểu Nhiên cực kỳ hạnh phúc.
"À này, đồng chí Xuyên tử nhà cậu đến khi nào thì trở về vậy. Tính đến giờ cũng đã được một năm rồi còn gì nhỉ?" Người hỏi câu này chính là Hàm Hàm, hiện thời Hàm Hàm cũng đã là một bà mẹ rồi. Cục cưng mà cô đã sinh ra cũng là con trai. Trước kia Hàm Hàm cực kỳ gầy gò, hiện tại thân hình cô nhìn đã đẫy đà hơn rất nhiều, mà cũng quyến rũ hơn rất nhiều. Bộ dạng của Hàm Hàm nhìn bây giờ không còn gầy trơ xương giống như cây trúc, làm cho người ta phải đau lòng nữa rồi.
Vừa nhắc tới Sở Lăng Xuyên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố liền xịu ngay xuống rồi. "Đừng hỏi nữa, vốn dĩ tớ cứ nghĩ là anh ấy đã sắp trở lại rồi. Nhưng không ngờ rằng, vừa mới rồi anh ấy lại gọi điện thoại về nói rằng, sẽ trở về nhà muộn hơn khoảng hai tháng ! Thực đáng ghét."
Tiểu Nhiên vẻ mặt xấu xa, cứ cười cười, nói trêu ghẹo: "Cậu đang nhớ đến anh ấy đúng không?"
Tố Tố cũng không ngại ngùng: "Ngẫm nghĩ một chút, thì tớ nhớ anh ấy cũng đã sắp chết đến nơi rồi. Thế nhưng mà anh ấy lại vẫn chưa chịu trở lại nhà kia chứ… Nếu như hai tháng sau anh ấy mà vẫn còn không chịu trở lại, thì tớ lập tức liền sẽ mang theo con trai bỏ trốn."
Hàm Hàm cùng Tiểu Nhiên không nhịn được mà cười Tố Tố. Hàm Hàm cười chê trách Tố Tố: "Ha ha, cậu thực sự được lắm! Dám mang theo con trai bỏ trốn, mệt cho cậu đã nghĩ ra cái chuyện ấy! Chỉ cần nhìn thấy một chút tương lai ấy của cậu thôi, là đã biết cậu bị rơi vào trong tay của Sở Lăng Xuyên rồi."
"Phải nói là anh ấy rơi vào trong tay tớ mới đúng!" Tố Tố nói xong liền nở nụ cười, gõ gõ lên cái bàn: "Ai, các cậu có còn nhớ hay không, cũng ở tại căn phòng này, lúc trước chúng ta đã tổ chức sinh nhật cho Tiểu Nhiên. Rồi sau đó liền kéo nhau ra bên ngoài, ở trên hành lang, chúng ta đã quen biết ba cái tên giặc trời kia!"
Trong mắt Hàm Hàm đều là những hồi ức. Cô cười nói: "Nhớ chứ, làm sao lại không nhớ rõ cho được. Lúc đó chính cậu đã bị Sở Lăng Xuyên cưỡng hôn đó thôi, rồi sau đó ba người chúng ta đều đã cưỡng hôn lại bọn họ một trận. Ai da, tuổi trẻ thật là lông bông, nghịch ngợm."
"Ha ha, đúng vậy." Tố Tố không nhịn được liền cười to lên: "Đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ được, lúc đó nhìn bộ dạng của mấy người bọn họ, thấy cứ như bị sững sờ ngây ngốc, hoàn toàn đã bị mơ hồ đi mất rồi. Đáng tiếc là không ghi lại được hình ảnh ấy nhỉ!"
Tiểu Nhiên cũng cười. Hồi ức của năm đó thật sự rất tốt đẹp, tràn đầy khát khao đối với tình yêu. Thế nhưng mà, đến cuối cùng đều trở nên lộn xộn, sau đó lại dính chặt lại với nhau, nhưng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi rồi. " Ừm, tớ cũng vậy, nhớ lại hồi đó, kỳ thực lúc đó tớ cực kỳ căng thẳng."
Trên vẻ mặt của Hàm Hàm cũng tràn đầy ý cười: "Tớ cũng thế, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi."
Tố Tố còn đang muốn tiếp tục nói chuyện, thì thấy một hồi tiếng gõ cửa, tưởng người phục vụ đi đến, ba người liền hô: "Mời vào."
Nhưng mà, cánh cửa vẫn đóng chặt như trước, không có người tiến vào. Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục truyền đến, Tiểu Nhiên ủy thác cho Tố Tố: "Cậu đi xem thế nào đi! Không biết là ai nữa, kiểu gõ cửa như vậy thật đáng ghét. Đã nói muốn vào thì cứ vào đi rồi mà."
Tố Tố đứng dậy, đi tới cửa để mở cửa ra. Trước mắt cô là một bóng người đen đen. Còn không đợi Tố Tố nhìn cho rõ, một cái hôn bá đạo liền đổ ập xuống cô. Tố Tố mờ mịt rồi, thế này là tình huống gì đây? Tố Tố mở to hai mắt để nhìn cho rõ gương mặt ở gần trong gang tấc. Cô nhìn thấy được đó là một đôi tròng mắt thâm thúy quen thuộc, mà đã lâu cô không gặp. Tố Tố cảm nhận được hơi thở quen thuộc đã lâu. Vốn dĩ cô còn đang định đẩy hai cái tay kia ra, lập tức liền biến thành cái ôm thật chặt.
Sở Lăng Xuyên không chịu kết thúc buông tha nụ hôn này. Anh nhìn dung nhan kiều diễm mà anh ngày nhớ đêm mong kia, vẻ đầy tham luyến, giọng nói có chút khàn khàn: "Bảo bối, anh đã trở lại rồi đây!" Tố Tố đã chờ anh xuất hiện, chờ đợi đến mức trái tim đều đau nhức. Cô đã chờ những lời nói này của anh, chờ đợi đến mức nhiều lần trong mộng cũng mơ thấy. Sở Lăng Xuyên nói anh sẽ trở về nhà chậm khoảng hai tháng, hóa ra là anh muốn cho cô một sự kinh ngạc và vui mừng.
Được gặp người yêu ngày nhớ đêm mong, nước mắt Tố Tố lã chã rơi xuống, kích động không nói ra lời. Cô cứ như vậy gắt gao ôm lấy anh, vùi mặt ở trong lòng anh, kích động và vui sướng, khóc nức nở ra tiếng.
"Ba ba!" Tiểu Bao Tử vẫn đang một mực chơi trốn tìm cùng Tiểu Khả Ái ở dưới bàn. Cu cậu chui tới chui lui, lúc chui đi ra ngoài, nhìn thấy được Sở Lăng Xuyên, liền kêu to lên đầy kinh ngạc, cũng chạy ào tới.