Một khắc Sở Lăng Xuyên dừng lại bước chân định đi vào kia thì Tố Tố cũng mở cửa ra ngoài, lại ngoài ý muốn nhìn thấy anh ở ngoài cửa, lòng không khỏi nghẹn lại một chút, có chút chột dạ cùng áy náy giống như khi làm chuyện xấu mà bị bắt.
"Chân bị thương sao ?" Sở Lăng Xuyên cúi đầu nhìn chân của cô, đỡ cô trở lại phòng nghỉ rồi để cô ngồi xuống. Rồi sau đó liền dùng một loại tư thế rất mạnh mẽ, giọng điệu không để cho người khác phản bác nói : "Huấn luyện viên Thẩm, anh có thể đi làm việc rồi, tôi liền dùng tạm phòng nghỉ một chút."
Thẩm Hạo Vũ hình như định nói chút gì đó nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng, cầm lọ dầu hoa hồng từ trong một cái hộp rồi đặt lên bàn, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Sở Lăng Xuyên thì lại nâng cái chân bị thương của Tố Tố lên, Tô Tố bị đau nhưng lại chịu đựng đau đớn như vậy mà không kêu lên, chỉ cau mày, chớp chớp mắt nhìn người đàn ông ngồi xổm bên cạnh cô, tâm tình liền một mảnh phức tạp.
"Không làm xương ống chân bị tổn thương." Sở Lăng Xuyên nói xong liền đổ dầu hoa hồng ra, thuần thục mà có kỹ thuật giúp cô bôi lên. Lúc mới bắt đầu, cô cảm thấy có chút đau mà lại không dám kêu, nhưng mà từ từ, dưới sự xoa dầu của anh mà không còn đau nữa rồi.
Sở Lăng Xuyên vẫn cúi đàu xoa chân cho cô bỗng ngẩng đầu, hỏi cô : "Đã có chút đỡ hơn chưa ?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Tố Tố mới vừa nói xong thì Sở Lăng Xuyên liền đứng dậy đi ra ngoài, cô định gọi anh nhưng cũng không kịp, chỉ sau chốc lát anh đã cầm quần áo của cô đi vào rồi ném cho cô : "Thay quần áo vào, rồi đi thôi."
Tố Tố thay xong quần áo rồi được Sở Lăng Xuyên cõng ra ngoài, lúc này thì mấy nhóm học viên cũng đều tan học mà thay quần áo trong phòng thay đồ, trong phòng luyện tập không còn nhiều người nữa mà Thẩm Hạo Vũ lại thẫn thờ ngồi ở chỗ kia, nhìn theo Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên rời đi với vẻ mặt cô đơn.
Sở Lăng Xuyên chở Tố Tố về tới nhà họ An, chân cô bị thương tuy vậy cũng không quá đáng ngại nhưng mà bên cạnh có người chăm sóc thì lúc nào cũng tốt hơn, buổi chiều anh phải đi rồi nên như vậy đi cũng yên tâm.
An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương nhìn chân Tố Tố bị thương thì đều đau lòng. Lý Nguyệt Hương lập tức nói với Tố Tố đừng đi học nữa, tuy An Quốc Đống chưa nói lời nào nhưng mà cũng là có ý tứ này, đi học khóa thứ nhất đã như vậy thì thật lo lắng.
Sau khi ăn cơm trưa thì Tố Tố về phòng ngủ nghỉ ngơi, Lý Nguyệt Hương cũng thúc giục Sở Lăng Xuyên đi ngủ trưa một chút bởi buổi chiều còn phải lái xe, tránh phải trên đường lại ngủ gà ngủ gật. Sở Lăng Xuyên cũng không muốn làm trái ý tốt của trưởng bối nên liền đi tới phòng ngủ của Tố Tố.
Tố Tố đang nằm một chỗ mà không yên lòng xem ti vi, anh tiến vào cũng không quan tâm đến cô mà trực tiếp ngồi ở bên giường gần bàn, cho Tố Tố một tấm lưng rồi tiện tay lật xem một quyển sách. Nhìn Sở Lăng Xuyên như vậy thì Tố Tố cũng biết, bọn họ đã nói những gì, khẳng định anh đã nghe được. Thử nghĩ một phen, một người chồng bất ngờ biết được vợ của mình trong lòng lại yêu người đàn ông khác thì sẽ là cái cảm giác gì chứ.
Tố Tố không biết, thực ra từ lúc Sở Lăng Xuyên nhìn thấy ảnh chụp trong ví tiền của cô cũng đã suy đoán là trong lòng cô có một người, chẳng qua đã là chuyện quá khứ thì liền là chuyện quá khứ thôi, hỏi ra cũng sẽ không có ý nghĩa nhiều lắm. Cho nên anh phải làm chính là nắm chắc hiện tại và tương lai mà sẽ không đi tìm nguồn gốc hay đào lại ngọn nguồn mà hỏi cô. Người đàn ông tồn tại như có như không kia lại có thể đột nhiên xuất hiện như vậy, làm cho Tố Tố trở tay không kịp làm trong lòng Sở Lăng Xuyên lúc này cũng tạo nên sóng lớn.
Không phải là vì người đàn ông kia xuất hiện mà là vì thái độ cùng phản ứng của Tố Tố đối với người kia, không cái nào không biểu hiện ra, cô yêu người đàn ông kia như vậy mà anh ở trong lòng Tố Tố có lẽ một chút trọng lượng đều không có.
"Sở Lăng Xuyên..." Tố Tố do dự mà mở miệng, không biết nói như thế nào, nói cái gì, cuối cùng đành nói : "Chuyện kia, hôm nay những lời em nói, anh đều đã nghe được đúng không ?"
Sở Lăng Xuyên chỉ "Ừm" một tiếng, lại không có nói câu sau, Tố Tố liền đối với gáy của anh mà bắt đầu nói thật : "Em không phải cố ý muốn lừa anh, chỉ là không biết nên nói cùng anh như thế nào.
Em khi đang học ở trường thì biết anh ấy, mới vừa quen nhau không tới hai ngày thì anh ấy đột nhiên phải rời khỏi, bảo em đợi anh ấy hai năm thì sẽ nhất định trở về, nhưng mà anh ấy vừa đi liền là bốn năm không hề có tin tức.
Sau đó anh xuất hiện rồi em gả cho anh. em nghĩ là cuộc sống của em cứ như vậy thôi, anh ấy thành một người không thể đợi thì cũng không cần phải chờ đợi nữa, chỉ là em không nghĩ tới lại bỗng nhiên gặp mặt như vậy.
Hôm nay chân em bị thương nên anh ấy đưa em đến phòng nghỉ ngơi...Sau đó tranh cãi liền xảy ra, nghi vấn cùng oán hận em chôn dưới đáy lòng liền càng không thể ngăn cản cho nên mới nói những lời đó."
Tố Tố nói xong rồi dừng lại, không biết nên tiếp tục nói hết như thế nào, trầm lặng chốc lát rồi mới lại nói : "Em không muốn tổn thương lòng của anh, cũng không muốn anh khổ sở. Em...Trái tim của em đã loạn hết lên rồi, có một số việc không phải do em cố ý..."
Lúc này Sở Lăng Xuyên liền quay người lại, nhìn vẻ mặt Tố Tố tràn đầy xoắn xuýt thì anh lại đứng dậy mà từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi : "Không riêng quá khứ từng thích hắn, bây giờ vẫn còn thích hắn, đúng không ?"
Tố Tố há mồm định nói gì đó nhưng lại một chữ cũng không nói ra được, cúi đầu không dám nhìn lên anh. Không nói lời nào liền đại biểu là ngầm thừa nhận, giờ phút này cô lại ngầm thừa nhận trong lòng vẫn còn yêu người đàn ông kia.
Sở Lăng Xuyên rốt cuộc cũng nếm được đau lòng là mùi vị gì rồi, anh hít sâu một hơi, giọng nói khô khan : "Em đã nói xong rồi, như vậy lời kế tiếp em phải nghe cho kỹ.
Em là vợ của anh, thân là chồng của em nhưng đối với biểu hiện hôm nay cùng ngày hôm qua của em làm tâm tình anh cực kỳ khó chịu, đối với việc em yêu người đàn ông kia thì anh lại càng đặc biệt khó chịu.
Hai người em quen biết nhau sớm hơn anh, em yêu hắn cũng không có gì đáng trách, anh là người đến sau mà hớt tay trên, kết quả cưới được em là may mắn cùng anh ra sức thực hiện có được. Bây giờ em vẫn còn yêu hắn, nếu cảm thấy ở cùng hắn mới hạnh phúc, muốn rời khỏi anh, anh sẽ tác thành cho hai người."
Khi Sở Lăng Xuyên nói đến đây thì Tố Tố mở to hai mắt nhìn anh, trong lòng không biết là cái mùi vị gì, miệng đầy chua sót, trong cổ giống như bị cái gì đó nghẹn lại, muốn nói một chút lại không nói nên lời.
"An Nhược Tố." Sở Lăng Xuyên dừng lại rồi nói một hồi : "Nhưng mà nếu em cảm thấy ở cùng với anh được, muốn cùng anh tiếp tục đi thì hãy quyết định thử yêu anh, anh sẽ chờ em. Đường đi như thế nào thì chính em lựa chọn đi."
Nói xong anh ném quyển sách trong tay lên trên bàn, nhấc chân mà đi nhanh tới cửa, mở cửa rồi cũng không quay đầu lại mà đi. Tố Tố ngồi dậy, nhìn cửa bị đóng sầm lại mà kinh ngạc đến ngẩn người.
Anh để lại hai con đường cho cô như vậy rồi sau đó liền đóng cửa đi luôn sao ? Một con đường là ly hôn, cô sẽ cùng tình cũ đi ôn lại chuyện cũ, một con đường khác là cô sẽ không lựa chọn ly hôn, vậy sẽ đại biểu cô muốn thử đi yêu anh.
Chính là thái độ vung cửa này của anh là còn muốn cô thương anh sao ? Nếu không thích vậy thì liền ly hôn, thoát khỏi áp bức phân phiệt của anh, chính mình muốn làm gì thì làm, không bị ràng buộc mà thoải mái, vui vẻ, nhưng mà vì cái gì mà trong lòng cô thế nhưng lại có rất nhiều không nỡ.
Là anh đối với cô quá tốt đi, cô lưu luyến sủng ái mà anh cho cô cho nên mới không nỡ, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy được trong lòng mình chính là vẫn yêu Thẩm Hạo Vũ. Hắn nói chờ hai năm, cô chờ nhưng mà hai năm lại hai năm nữa, hắn đều không xuất hiện. Cô đối với hắn vừa yêu vừa hận. Cô đối với Sở Lăng Xuyên không yêu mà lại không nỡ, thế này là sao đây ? Tố Tố nghiền ngẫm nội tâm của chính mình hồi lâu nhưng cuối cùng lại càng rối loạn.
Nội tâm rối rắm, đầu óc lại rất đau nhức, Sở Lăng Xuyên, cái này không phải cho cô lựa chọn mà là cho cô một vấn đề cực cực khó khăn.
Sau hôm nay, cuối cùng Tố Tố lại không đi đạo quán đó nữa, học quyền đạo võ thuật gì đó cũng không có hứng thú nổi rồi. Mỗi ngày đều thành thành thật thật đi làm, tan giờ làm thì lại về nhà mình, nhà ba mẹ, bình thường và đơn giản.
Thời gian cứ trôi qua mỗi ngày như vậy, đảo mắt đã đến giữa tháng sáu, cô cùng Sở Lăng Xuyên suốt cả một tháng cũng không gặp mặt, anh không trở về, không muốn cô thăm anh, cô gọi điện cho anh thì anh luôn nói không được hai câu đã liền vội vàng cúp máy.
Anh không muốn biết câu trả lời của cô sao ?
Lựa chọn thì cô cũng đã làm tốt rồi. Mặc kệ là vì cái gì, tóm lại nếu muốn cô cùng anh ly hôn thì cô không làm đc. Đã bỏ lỡ cùng Thẩm Hạo Vũ rồi thì cứ tiếp tục lầm lỡ như vậy đi, để cho toàn bộ đều trở thành quá khứ.
Cho nên cô muốn cùng anh đi tiếp, quyết định sẽ để xuống quá khứ mà thử đi yêu anh, nhưng mà vì sao anh lại trở nên lạnh lùng như vậy, không trở về nhà, không gọi điện cho cô, thỉnh thoảng gọi được điện thoại một lần thì cũng luôn luôn nói không tới hai câu liền tắt máy.
Khó chịu, cô cảm thấy rất khó chịu, nói không rõ vì sao lại khó chịu, nói chung là cảm thấy được cực kỳ không thích hợp. Trước kia cô vui vẻ, hiện tại thì lại trở nên buồn bã, giống như linh hồn bị mất rồi.
Đi chơi cái gì cũng không hứng thú, ăn cơm cũng không có khẩu vị, mỗi ngày đều ngóng trông di động vang lên, mà nếu không không vang thì cũng không phải là cuộc gọi cô đợi. Sau đó là thất vọng, vô tận thất vọng.
Cô nhịn không được nghĩ, nghĩ thực ra người muốn ly hôn mới là anh đi, lúc trước muốn kết hôn với cô thì liền dây dưa không ngớt để kết hôn, bây giờ thì cảm thấy tâm của cô không thể cho anh đầy đủ thì liền chịu không nổi, muốn ly hôn với cô. Khẳng định là như vậy. Người đàn ông thối đáng ghét.
Mới vừa tan giờ làm thì điện thoại di động liền vang lên, cô lấy điện thoại ra thì liền thấy là Mạc Tiểu Nhiên gọi tới, vốn chút kích động nhỏ cũng tan thành mây khói rồi, cô uể oải bắt máy, cũng đi ra ngoài phía phòng làm việc.
"Tố Tố à, mình cùng Hàm Hàm chờ cậu ở cổng."
"Mình biết rồi."
Sau khi buồn bã ỉu xìu nói xong rồi cúp điện thoại thì cô liền chậm rì rì xuống tầng, ra cổng trường.
Giờ phút này Tiểu Nhiên cùng Hàm Hàm đang chờ Tố Tố, nhìn thấy cô ra rồi thì hai người đều vẫy tay về phía cô, có mấy ngày không thấy mà Tiểu Nhiên và Hàm Hàm đã thật vui vẻ vẻ, mặc dù Tố Tố cũng vui vẻ nhưng mà không còn hơi sức để biểu hiện ra ngoài nữa.
Mạc Tiểu Nhiên nhìn khuôn mặt như quả mướp đắng của Tố Tố mà giả vờ tức giận hỏi : "Làm sao vậy, nhìn thấy bọn mình nên mất hứng sao ?"
Hàm Hàm giơ tay sờ sờ đầu Tố Tố "Tố Tố, có phải cậu bị ốm hay không, làm sao lại có dáng vẻ bơ phờ kinh khủng như vậy."
"Mấy ngày nay đều như vậy, mình nghĩ chắc có lẽ cũng bị bệnh rồi." Ba người nói xong cũng lên xe của Mạc Tiểu Nhiên, đi đến nhà hàng món cay Tứ Xuyên mà bọn họ thích nhất, tìm chỗ rồi gọi thức ăn mà từng người thích.
Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên ăn ngon lành, Tố Tố thì lại cầm đôi đũa ngồi đó chọn tới chọn lui, dáng vẻ có mối thù với cơm, Mạc Tiểu Nhiên chịu không nổi Tố Tố như vậy, loại tình trạng này của Tố Tố chỉ từng xuất hiện qua khi năm đó cái người họ Thẩm kia rời đi.
Mạc Tiểu Nhiên lấy đũa của Tố Tố, bắt đầu bức cung (*) : "An Nhược Tố, cậu phải thành thật khai báo, có tâm sự gì mà lại có dáng vẻ mất hồn mất vía như vậy. Có phải bị người đàn ông nhà cậu mặc kệ hay không ?"
(*) bức cung : giống hỏi cung đó, nếu ai đọc truyện hay xem phim có cung đấu thì sẽ biết cái này.
Tố Tố ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Nhiên, vẻ mặt buồn bực nói : "Làm sao mà cậu biết ? Người đàn ông thối kia, một tháng không về nhà, mà lại còn đối với mình không quan tâm. Mình, mình muốn ly hôn với anh ấy !"
"Dừng !"
Tố Tố bị một câu của Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên cùng nhau khinh bỉ, cô nhíu mày : "Dừng cái gì, các cậu là thái độ gì đây, có phải bạn bè của mình không vậy, lúc này các cậu nên lòng đây căm phẫn mà ủng hộ mình chứ."
Vẻ mặt Hàm Hàm cười xấu xa nói : "Xuyên tử là người đàn ông tốt như vậy cậu bỏ được sao, mình mới ko tin. Mình thấy cậu không bị bệnh cũng sẽ không nghĩ muốn ly hôn. Không sai, cậu chính là bị bệnh, bệnh tương tư, luôn nghĩ đến chồng mình."
Tố Tố ngớ ra một hồi, mày càng nhíu lại hơn, chết cũng không thừa nhận nói : "Mình nghĩ đến anh ấy sao ? Đây là nghĩ muốn anh ấy sao ? Đừng nói đùa, anh ấy cái người vung cửa rời đi mà một chút tin tức cũng không có, người nào hiếm lạ nghĩ đến anh ấy chứ."
Hàm Hàm nghĩ đến vẻ mặt Tố Tố, thử thăm dò hỏi : "Các cậu đã cãi nhau sao ?"
Tố Tố lắc đầu, cũng không tính là cãi nhau đi nhưng so với cãi nhau thì càng nghiêm trọng hơn, cô có chút buồn phiền lắc đầu : "Không có, cũng không xảy ra cãi nhau, nhiều nhất là anh ấy dạy bảo người khác thôi, mình nghe."
"Cậu thực sự là cần hiểu biết hơn rồi." Hàm Hàm đối với Tố Tố đang không biết nên làm gì mà mười phần đồng tình "Nhưng mà hắn là quân nhân, có lẽ là bận quá, rất nhiều người đều mấy tháng cũng không về nhà một lần cho nên chuyện này cũng gọi là bình thường. Cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa."
Lúc này Mạc Tiểu Nhiên lại vỗ bàn mà hô to một tiếng : "Mình biết rồi, An Nhược Tố, cậu khẳng định là đã mang thai rồi."
Phốc !
Tố Tố phun ra, Hàm Hàm thì bị khiếp sợ.
Vẻ mặt Hàm Hàm không tin : "A, chắc không phải đâu ? Mang thai ? Tiểu Nhiên, làm sao cậu biết được ? Cậu lại chưa mang thai qua."
Mạc Tiểu Nhiên cười ha ha, ăn một miếng thức ăn rồi nói : "Cậu nhìn Tố Tố như vậy, rất giống như bị mất hồn, buồn bã ỉu xìu, không phải là mình điều chỉnh không khí một phen để cho mọi người phấn chấn một chút chứ sao."
"Mình đã nói rồi, Tố Tố mang thai hay không mang thai, chính cậu ấy không phải rõ ràng sao." Hàm Hàm nói xong cũng hóm hỉnh một phen, cười hì hì hỏi Tố Tố : "Tiểu Tố Tố, dì cả của cậu đã bao lâu không tới rồi ?"
Tố Tố nhíu mày nghĩ một chút : "Không biết nữa, luôn luôn đến đúng lúc mà."
Có lẽ là bọn họ nói chuyện quá lớn tiếng cho nên bị một bàn hai chị gái bên cạnh nghe được, trong đó có một chị gái quay đầu lại, cực kỳ tốt bụng nói với Tố Tố : "Việc này, khi mang thai thì sẽ trở nên thích ngủ, mệt mỏi, chán ăn, buồn nôn như muốn nôn ra. Nếu em có cảm giác này thì chị đề nghị em nên đi kiểm tra một chút, nếu thật sự có thì hãy chú ý một chút nhé."
Thích ngủ, cô có, mệt mỏi, cô cũng có, chán ăn, bụng dạ không thoải mái, cô lại càng có, từng điều đều đúng với cô, đều thích hợp với triệu chứng gần đây của cô. Lập tức Tố Tố giống như bị sét đánh ngang tai, không thể động đậy, đôi mắt mở to nhìn chị gái kia. Mang thai ? Sẽ không có khả năng như vậy đi chứ ?
Rốt cuộc cô cũng không có tâm tình ngồi ở đây, Tố Tố liền cầm túi rời đi, Hàm Hàm cùng Mạc Tiểu Nhiên cũng vội vàng tính tiền mà đi theo, cùng Tố Tố đi tới một hiệu thuốc lớn, cũng hiểu rõ Tố Tố muốn làm cái gì.
Tố Tố đấu tranh một hồi rồi mới đi vào, cắn răng mua một que thử thai, hôm nay rốt cuộc bất cứ giá nào cũng phải thử một phen. Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên so với Tố Tố còn kích động hơn, hai người đỡ Tố Tố đi về nhà vệ sinh phía gần đó.
Tố Tố ở trong nhà vệ sinh cầm que thử kia giằng co, Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên thì chờ đợi trước cửa nhà vệ sinh có Tố Tố bên trong, lại vội vàng hỏi : "Tố Tố, như thế nào rồi, có hay không ?"
Cửa mở ra, vẻ mặt Tố Tố hoảng hốt đi ra nhưng lại không nói lời nào. Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên sốt ruột, cái biểu tình này là gì đây, có hay là không có vậy, hai người nắm chặt tay Tố Tố rồi cùng nhau kêu lên hỏi : "Có hay là chưa ?!"
Đáp lại cho nhóm người các cô là một tiếng động phát ra, đồng chí An Nhược Tố gào khan (*) lên !
(*) gào khan : ý nói chị muốn gào lên nhưng lại không ra tiếng, chắc do sốc quá nên bị bối rối …