Còn về phía của Lâm Quân Nhi, lúc cô lấy lại ý thức thì đã đã cảm thấy cánh tay của mình bị trói, chắc hẳn kẻ chủ mưu đã biết rất rõ về tình trạng mắt nên không bịt mắt cô. Nhưng trong miệng lại không quên nhét một mảnh vải.
Theo tiếng động xung quanh chỗ này thì cô cảm thấy hình như đây là một ngôi nhà bị bỏ hoang, cũng chẳng nghe thấy tiếng xe cộ gì cả, đoán không nhầm thì rất có thể nơi này là trụ sở của Kim Thần bang.
Dương Dung Nhuệ cùng Kim Trấm bước vào, nhìn thấy cô đã có động thái tỉnh lại rồi liền ngồi xuống, lãnh đạm hút một điếu thuốc, cô ta nói:
- Lâm Quân Nhi, đã lâu không gặp? Vẫn còn mù sao?
Giọng nói quen thuộc, mùi hương vẫn nồng nặc như xưa, Lâm Quân Nhi cũng chỉ biết thở dài, hiện tại cô chỉ hi vọng cái mũi của mình đừng bị mùi nước hoa của cô ta làm cho điếc là may lắm rồi.
- À, quên mất, nếu không tháo bịt miệng thì làm sao cô nói chuyện được đúng không? Nè tụi bây, mở bịt miệng của Cảnh thiếu phu nhân đi chứ, còn chần chừ gì nữa.
Đàn em của Kim Trấm liền nghe theo mà lấy mảnh vải kia ra, nhưng Lâm Quân Nhi cũng chẳng nói gì. Cô biết bây giờ đối với Dương Dung Nhuệ mà nói thì cô ta chỉ hận không thể một đao chém chết cô, còn Kim Trấm thì chắc sẽ giữ mạng của cô lại, vì sao à? Vì hiện tại cô chính là con tin của lão ta, chắc hẳn lão đang muốn dùng cô làm mồi nhử Cảnh Vân Trạch, bắt ép anh phải giao lại quyền quản lý Long Nhuệ bang, hoặc đáng hận hơn hết chính là giết chết Cảnh Vân Trạch.
- Cảnh thiếu phu nhân, cô có cứng miệng thì cũng bằng không mà thôi, Cảnh Vân Trạch yêu cô như vậy mà, anh ta chắc sẽ đến sớm thôi.
- Cô nghĩ đơn giản vậy sao? Xem ra Dương tiểu thư không hiểu Cảnh Vân Trạch bằng tôi rồi.
- Mày!
Sự tức giận của Dương Dung Nhuệ đạt đến đỉnh điểm, hiện tại cô đang nằm trong tay của cô ả, ở đây còn là địa bàn của ả ta, nên ngay lập tức ả ta đã tát mạnh vào gương mặt của cô một cái.
Cái tát mạnh của ả khiến khóe môi của cô vương một chút máu, Lâm Quân Nhi chậm rãi liếm vào khóe môi đau rát của mình, cười nhạt, nói:
- Ha, không diễn vai ngoan hiền, thục nữ nữa sao? Dương tiểu thư đúng là không có tố chất!
- Mẹ nó, mày có dám nói lại một nữa hay không?
- Cô bị điếc à? Hay cô thích nghe tôi mắng, nếu thích thì cứ nói, tôi sẽ chửi cô thêm mấy câu cho thỏa mãn!
Dương Dung Nhuệ điên tiết, cô ta hoàn toàn không muốn nhịn mà ra tay đánh cô thêm hai cái. Kim Trấm cảm thấy người phụ nữ này sắp phát điên rồi, nếu còn để cô ta như vậy nữa thì ả sẽ đánh chết Lâm Quân Nhi mất.
Kim Trấm liền nhanh chóng ôm ả ta lại, trấn an ả để Dương Dung Nhuệ thật bình tĩnh, sau đó lão ta bước đến nhìn cô, dáng vẻ của Lâm Quân Nhi thật sự rất xinh đẹp, lão ta đã sớm thèm cái nhan sắc này rồi, nhưng đáng tiếc...
Kim Trấm đưa tay chạm vào gương mặt của cô, nói:
- Nếu chưa sinh con thì tốt biết mấy.
Lâm Quân Nhi liền nhổ một ngụm nước bọt sang một bên, nói:
- Loại trai già không có ngọc như ông thì biết cái gì gọi là tình phụ tử hay mẫu tử.
- Lâm Quân Nhi, cô đừng nghĩ hôm nay cô có thể rời khỏi nơi này!
- Không rời khỏi thì không rời khỏi. Chỉ cần Cảnh Vân Trạch không sao, thì tôi có chết cũng không cần các người quan tâm.
Nhưng Kim Trấm liền cười lớn một tiếng, lão ta làm sao có thể để cô chết chứ, với dáng vẻ liễu yếu đào tơ này thì chỉ cần giết được Cảnh Vân Trạch, sau đó lão sẽ đem Lâm Quân Nhi sang nước ngoài, bán vào các quán bar ngầm, vừa có thể cho lão một chút tiền lại còn được dùng miễn phí mỹ nhân.
Dương Dung Nhuệ nhìn vào ánh mắt thèm muốn của Kim Trấm liền nhếch môi cười, cô ta ôm lấy cánh tay của lão, nói:
- Thôi nào Kim Lão đại của em, anh đừng có nói anh hứng thú với nó nha?
- Làm gì có, đối với cô ta thì anh chỉ muốn đem bán đi thôi. Nhưng đáng tiếc, cô ta không còn trinh, nếu vẫn còn thì giá sẽ cao hơn một chút.
Sau một khi đôi tra nam tiện nữ kia cứ đong đưa qua lại càng khiến cho Lâm Quân Nhi cảm thấy kinh tởm, nhưng hai kẻ đó dường như chẳng thèm đoái hoài đến cảm nhận của cô mà cứ đứng đó chim chuột với nhau.
Một lúc sau, Dương Dung Nhuệ cũng lừa Kim Trấm ra ngoài, cô ta ở lại cùng cô, nhìn bộ dáng nhếch nhác của Lâm Quân Nhi càng khiến cho nụ cười của cô ta thêm rõ hơn.
Kiêu ngạo bước đến, vỗ lên mặt của cô vài cái, nói:
- Không ngờ bản thân sẽ có ngày như thế này đúng không? Lâm Quân Nhi à Lâm Quân Nhi, tôi đã sớm cảnh cáo cô rồi, đừng đem lòng yêu Cảnh Vân Trạch, vì sớm muộn gì cô cũng phải rời xa anh ấy thôi.
- Vậy sao? Nhưng đáng tiếc thật đấy, tôi lại cứ thích bám dính lấy anh ấy... Mà, anh ấy cũng thích bám dính lấy tôi. Ít nhất thì tôi ở bên cạnh anh ấy chỉ mới hơn một năm, mà tôi đã sinh con trai rồi. Còn cô? Chẳng có gì ngoài sự nhục nhã ê chề!
Dương Dung Nhuệ giống như vậy chọc vào chỗ ngứa, trực tiếp tát cô một cái, nhưng cái đánh này của ả ta chỉ khiến cho Lâm Quân Nhi cảm thấy ả đang quê độ, nóng quá hóa giận thôi, cô chẳng thèm quan tâm.
- Lâm Quân Nhi, quản cái miệng mày cho tốt! Đừng chọc giận tao!
- Dương Dung Nhuệ à Dương Dung Nhuệ, nếu cô có quyền thì cô đã giết tôi lâu rồi, đâu phải chờ đến thời khắc này. Mục đích của Kim Trấm quá rõ ràng! Hiển nhiên, tôi không thể chết!
Những điều cô nói đều hoàn toàn đúng nên Dương Dung Nhuệ cũng không thể phản bác lại, mục đích của cô ta và Kim Trấm chính là dùng Lâm Quân Nhi làm con tin, ép buộc Cảnh Vân Trạch phải nhường lại vị trí cũng như những địa bàn mà anh đã chiếm được, nhưng mà, với cái mỏ thiện này của Lâm Quân Nhi... Dương Dung Nhuệ thật sự rất muốn một dao đâm chết cho rảnh nợ!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!