Trong khi một nhà ba người đang tất bật ở trong bếp để nấu ăn thì Cảnh Vân Trạch lại ung dung bước xuống, anh nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy Tước Xạ đâu, vốn định hỏi nhưng rồi lại thôi... Tâm trạng hiện tại của cậu ta không tốt, nếu để cậu ta ở gần vợ anh thì lại có chuyện lớn.
Bước xuống nhà, anh nhìn thấy Lâm Quân Nhi đang nêm nếm thức ăn, còn Kha Nguyệt và Triều Vũ thì đứng một bên quan sát, chầm chậm bước đến ôm lấy vợ mình từ đằng sau, còn tựa cằm lên vai của cô, tham lam hít lấy mùi hương dịu ngọt trên cơ thể của vợ mình, anh nói:
- Hôm nay em có chuyện gì vui sao?
- Không có, chỉ là em định năm nay sẽ đón giao thừa ở Cảnh gia. Năm trước là vì em có thai nên không tiện đi lại, hơn nữa cả năm mới có một lần, em cũng muốn đưa con trai sang đó thăm ông bà, còn phải lấy tiền mừng tuổi nữa chứ.
Cảnh Vân Trạch nhẹ nhàng xoa bụng của cô, nói:
- Còn đau không?
Lâm Quân Nhi lắc đầu, trộm vía là từ khi sinh Sở Tiêu thì mỗi lần bà dì ghé thăm cô đều khỏe mạnh, chỉ là lâu lâu nó sẽ đau nhẹ thôi. Dù sao cũng đã bước qua cửa ải sinh con một lần rồi, dăm ba cái đồ quỷ này đâu có đáng nói.
Kha Nguyệt thật sự rất hâm mộ tình cảm mà Lão đại dành cho phu nhân, nhưng mà... Lần trước đi Italy cô ấy có nghe Triều Vũ kể về em gái của Hàng gia, cô ấy có ý với Lão đại của họ, còn nói Tết sẽ về một lần để xem anh có nói thật hay không. Vì lúc đó Cảnh Vân Trạch đã kết hôn rồi, anh cũng có nói rõ với Hàng tiểu thư là mình đã có vợ có con, nhưng cô ấy còn nghĩ anh đang lừa mình, nên đã nói những ngày này sẽ quay lại Ung Thành để kiểm chứng.
Vị Hàng tiểu thư này cũng không phải người dễ đối phó, dù sao cũng lớn lên trong một gia đình có truyền thống Mafia, dòng máu chảy trong cơ thể của cô ấy cùng dòng máu Mafia nguy hiểm, nếu để phu nhân gặp mặt thì không biết mùi thuốc súng sẽ nồng nặc đến đâu.
Triều Vũ thấy Kha Nguyệt thất thần liền kéo áo của cô ấy nhắc nhở, Kha Nguyệt mãi mê đi theo dòng suy nghĩ của mình nên cũng giật mình, sau đó nhìn lại Lão đại và phu nhân, cô ấy liền cười một cái... Tình yêu của họ đã trải qua nhiều chuyện rồi, chắc chắn sẽ bền vững thôi.
- Cô đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy? Nhớ cha mẹ sao?
- Không có gì. Anh nhiều chuyện thật đấy.
Nói xong, Kha Nguyệt liền mặc kệ cậu ta mà sắp xếp lại chỗ dùng cơm, Triều Vũ đang định nói gì đó thì đã Cảnh Vân Trạch giao nhiệm vụ đến Cảnh gia đón người, chính là đón Cảnh Vân Tranh và Triệu Thiếu Hà. Hôm nay chỉ là bữa tiệc đơn giản nên cũng chỉ đưa người nhà đến, hiển nhiên Lâm Tuệ Y và Lâu Hàm Nghi cũng được mời đến.
Tước Xạ từ nhà của mình quay lại, thấy mọi người tập trung đông đủ cũng chỉ lặng lẽ đi vào. Vốn dĩ mọi người còn đang bận việc nên chẳng ai để ý đến cậu ất, cậu ấy trực tiếp đi qua đám đông rồi đi vào phòng của Diệp Vấn. Khi Tước Xạ bước lên cầu thang thì Lâm Quân Nhi đã nhìn thấy rồi, cô muốn tiến đến nói chuyện với cậu ta nhưng lại bị Cảnh Vân Trạch giữ lại, anh khẽ lắc đầu.
Sau một lúc chuẩn bị thì bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu, Cảnh Vân Tranh nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng hình quen thuộc nhưng lại không thấy, trong lòng của cô ấy có chút hụt hẫng. Lâm Quân Nhi nhìn sang thấy em chồng mình cứ ngẩn ngơ rồi lại thở dài liền nói nhỏ đủ cho hai người nghe:
- Từ bỏ đi, cậu ấy sẽ không nhìn về phía em đâu. Chị khuyên thật đấy.
Cảnh Vân Tranh nhìn chị dâu, nhẹ nhàng mỉm cười một cái rồi giả vờ gật đầu cho chị dâu vui. Tuy diễn xuất của Cảnh Vân Tranh không tồi nhưng Lâm Quân Nhi nhìn ra cô ấy đang muốn làm cho cô yên lòng thôi, mặc dù chính bản thân của Lâm Quân Nhi cũng muốn Cảnh Vân Tranh và Tước Xạ có một kết thúc viên mãn... Nhưng chính cô cũng cảm nhận được, hình bóng của Diệp Vấn trong lòng Tước Xạ rất lớn, dù là năm năm, mười năm hay cả đời thì cũng chẳng thể xóa mờ đi... Mà người đáng thương nhất chính là người đến sau, cô đã mất một cô em gái rồi, cô không muốn nhìn thấy ai phải đau khổ nữa.
Cảnh Vân Trạch một tay nắm lấy tay của vợ mình, một tay gấp thức ăn cho cô, nói:
- Bà xã, em nên ăn nhiều vào, em gầy lắm rồi.
- Em biết rồi, anh đừng có gấp thức ăn cho em nữa, nó sắp tràn rồi nè.
Triệu Thiếu Hà nhìn Lâm Quân Nhi, rồi lại nhìn chính bản thân mình... Mặc dù so về gia cảnh và tình yêu thương của cha mẹ thì Lâm Quân Nhi chắc chắn không thể so sánh với cô ấy rồi, nhưng nếu nói về cách đối nhân xử thế, sự yêu mến của mọi người xung quanh thì Lâm Quân Nhi thật sự ghi điểm tuyệt đối... Triệu Thiếu Hà từng nghĩ mình nên thay đổi những gì mới có thể khiến Phàn Chúc Hạo yêu mình, cô ấy cũng từng thay đổi vì tình yêu... Nhưng cuối cùng vẫn là tay trắng.
Thôi thì năm cũ sắp qua đi, năm mới cũng sắp đến... Nếu năm nay Phàn Chúc Hạo vẫn bỏ lỡ cô ấy thì cô sẽ từ bỏ vậy.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Thiếu Hà thở dài trong lòng một tiếng, ngay sau đó thì có tin nhắn gửi đến. Triệu Thiếu Hà có chút tò mò mở điện thoại lên xem, là tin của Phàn Chúc Hạo?
[Phàn Chúc Hạo]: Thiếu Hà, tối mai em có thời gian không? Anh muốn hẹn đi xem phim.
Đọc xong tin nhắn thì Triệu Thiếu Hà không nhịn được mà cười khúc khích, tất cả mọi người trên bàn ăn cũng bị tiếng cười của cô ấy làm cho thu hút. Nhìn về phía của Triệu Thiếu Hà thì thấy cô ấy đang cười rất ngốc, chọc cho Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Tranh cũng phải cười theo.
Có lẽ cô ấy đã cảm nhận được điều kỳ lạ ở đây nên vội vàng ngẩng đầu lên nhìn mọi người, bị chính những người trong nhà làm cho giật mình, cô ấy liền đem điện thoại bỏ lại vào túi xách, nói:
- Sao mọi người lại nhìn em như vậy?
Lâm Quân Nhi từ tốn lấy một ít nước cho ông xã của mình, nói:
- Tin nhắn đến, đọc tin nhắn, cười khúc khích chỉ có hai nguyên nhân... Một, là tình yêu đến rồi... Hai, là bị khùng. Cho hỏi Thiếu Hà tiểu thư là nguyên nhân nào trong hai nguyên trên?
- Chị dâu... Em làm gì có tình yêu.
Cảnh Vân Tranh và Lâm Quân Nhi liền nhìn nhau, sau đó đồng loạt "À" lên một tiếng, còn đồng thanh nói:
- Vậy là em bị khùng!
Triệu Thiếu Hà liền đứng hình mất mười giây, sau đó liền chối đây chối đẩy. Nhưng người từng trải như Cảnh Vân Tranh và Lâm Quân Nhi thì đã biết tỏng rồi, chỉ là họ không muốn vạch trần cô ấy thôi.
Bữa tiệc lại được tiếp tục, lâu lâu Triệu Thiếu Hà lại cầm điện thoại lên xem, rồi tủm tỉm cười như con dở hơi. Cảnh Vân Trạch thật sự không nhìn được nữa liền nói:
- Triệu Thiếu Hà, rốt cuộc là em có bị thần kinh không? Để anh biết đường anh còn đặt phòng cho em.
- Phòng gì cơ?
- Phòng bệnh tâm thần!
Triệu Thiếu Hà liền liếc anh trai một cái, nhưng ngay sau đó lại mặc kệ mọi người mà tiếp tục xem tin nhắn, tiếng cười càng lúc càng lớn hơn, Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch nhìn nhau, anh nói:
- Chúng ta có nên đặt phòng cho nó không?
- Không cần đâu, anh nói với cô út là nên chuẩn bị của hồi môn rồi, xem ra... Thiếu Hà sắp gả được rồi.
- Nhưng gả cho ai chứ?
Câu hỏi ngây thơ con nai tơ của Cảnh Vân Trạch đã thu hút sự chú ý của đại gia đình, đột nhiên có nhiều cặp mắt đồng loạt nhìn về phía mình làm cho anh có cảm giác không quen lắm, chẳng lẽ anh nói gì sai sao?
Cảnh Vân Tranh liền lắc đầu một cái, anh trai của cô ấy từ khi có vợ có con thì hình như không được thông minh như trước thì phải. Kha Nguyệt và Triều Vũ cũng tốt bụng, nói:
- Lão đại, là giảng viên Phàn đó.
Nghe ba chữ "Giảng viên Phàn" thì hai mắt của Cảnh Vân Trạch liền mở to, anh nhìn sang vợ mình để xác nhận lại, nhưng may mắn là cô đã gật đầu. Cảnh Vân Trạch liền tức giận đập bàn một cái, dọa cho Lâm Quân Nhi suýt nữa rớt trái tim ra ngoài.
- Aiz ma! Anh làm gì vậy!
Thấy mình có hơi mạnh tay, Cảnh Vân Trạch liền rối rít xin lỗi vợ, nhưng sau đó nhìn về phía của Triệu Thiếu Hà, nói:
- Triệu Thiếu Hà, em đừng nói em muốn gả cho cái tên nam không ra nam, nữ không ra nữ đó nhé?
Triệu Thiếu Hà nhìn anh họ của mình, ngây thơ gật đầu...
Ủa mà khoan đi, khoan đi... Cái chuyện cô ấy thích Phàn Chúc Hạo đâu phải chuyện mới? Tại sao nhìn cái dáng vẻ tức giận này của Cảnh Vân Trạch lại như mới biết một tin động trời vậy? Ủa là có thật sự là anh em không? Anh em vậy là thân dữ chưa?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!