Lúc Cảnh Vân Trình được Quản Ngọc Tú đưa về nhà thì Liễu Đào Nguyên và Cảnh Vân Trác cũng bị hoảng hốt, họ không biết tại sao con lại bị như vậy nhưng sau đó nhìn sang nét mặt của Hàng Nhan Đình thì dường như họ đã hiểu rồi, nhưng dù sao người ta cũng là khách nên họ cũng không thể phán xét được.
Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi về nhà thì cũng có nghe kể sơ qua, hiển nhiên là anh trai thì anh cũng có quan tâm và hỏi han sức khỏe cũng như tình hình của Cảnh Vân Trình, nhưng khi cậu ấy nói không sao thì anh cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, dù sao thì Hàng Nhan Đình cũng sắp quay lại Italy rồi, nên Lâm Quân Nhi cũng có nói với cha mẹ chồng đừng để ý quá.
Vừa lên phòng, Cảnh Vân Trạch đã ôm lấy Lâm Quân Nhi, mặc dù từ ngày mai thì vợ chồng có thể ở bên nhau cả ngày mà không có sự làm phiền từ một người khác, nhưng Cảnh Vân Trạch cảm thấy vẫn không đủ. Lâm Quân Nhi nhìn chồng mình, đưa tay xoa gương mặt của anh, nói:
- Anh sao vậy?
- Anh đang nghĩ đến ngày mai, là một chuyến bay dài đấy, em có chuẩn bị gì chưa?
- Chẳng phải chỉ cần anh là đủ rồi sao?
Cảnh Vân Trạch cười một cái, còn hôn lên má của vợ mình, xem như là cô cũng biết nịnh chồng. Vì ngày mai họ xuất phát sẽ là đi chuyên cơ riêng, nên cũng không sợ là không có chỗ cho Lâm Quân Nhi nghỉ ngơi. Nhưng lúc này Lâm Quân Nhi lại thấy bắt đầu nhớ con rồi đấy, hiển nhiên một người ngay thẳng như cô thì cũng nói ra cho Cảnh Vân Trạch nghe, nhưng anh chỉ ôm vợ, sau đó nói:
- Em cứ mặc kệ nó đi.
- Nó có phải con anh không vậy? Sao lại có người cha như anh chứ?
- Người cha như anh thì sao nào? Chẳng phải là quá hoàn hảo sao.
Lâm Quân Nhi nhíu mày nhìn chồng mình, nhưng rồi cũng bất lực, nói về độ tự mãn thì Cảnh Vân Trạch chắc chắn đứng đầu rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chồng của cô đúng thật là một người đàn ông tốt... Tốt với cô.
[...]
Buổi tối hôm đó thì họ cũng bắt đầu xuất phát, lần này đi thì chỉ có Cảnh Vân Trạch, Lâm Quân Nhi, Tước Xạ và Hàng Nhan Đình, còn Triều Vũ và Kha Nguyệt được ở lại để chăm nom bang phái.
Từ đó đến giờ thì đây là lần đầu tiên Lâm Quân Nhi có thể nhìn ngắm thành phố Ung Thành từ trên cao, dù là màn đêm đã phủ kín nhưng vẫn không thể xóa đi được sự tấp nập và sầm uất của nó, những ngôi nhà chọc trời cùng ánh đèn nhấp nháy, hoàn toàn biến Ung Thành làm một thánh địa của buổi đêm. Xinh đẹp, náo nhiệt cũng không thể nói hết về vẻ đẹp của nó.
Cảnh Vân Trạch rất vui khi thấy Lâm Quân Nhi thích thú, nhưng sau một lúc thì cô lại nhìn thấy Hàng Nhan Đình đang ngồi buồn bã nhìn ra ngoài. Lúc này, cô liền đứng dậy muốn đi đến bên cạnh của cô ấy, Cảnh Vân Trạch cũng có chút kinh ngạc nhưng rồi lại không nói, vợ anh, anh hiểu cô muốn gì mà.
- Cô sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?
Hàng Nhan Đình đưa mắt lên nhìn, là Lâm Quân Nhi. Nhưng cô ấy chỉ lắc đầu, nhưng cái lắc đầu còn đi kèm theo một tiếng thở dài, cô nhìn thấy như vậy liền lấy trong túi xách ra một thanh chocolate, đưa cho Hàng Nhan Đình, nói:
- Tâm trạng không tốt thì ăn một ít đồ ngọt sẽ thấy thoải mái hơn.
- Tại sao cô lại làm như vậy?
Lâm Quân Nhi lúc này mới ngồi xuống bên cạnh của Hàng Nhan Đình, từ từ bóc thanh chocolate ra, rồi đưa cho cô ấy, nói:
- Cá nhân tôi nghĩ cô đang bị nhầm lẫn giữa ái mộ và yêu một người. Từ đầu đến cuối những chuyện mà cô làm cho Cảnh Vân Trạch chỉ thể hiện cô đang ái mộ anh ấy, giống như một fangirl của một nhóm nhạc Hàn Quốc nào. Người hâm mộ sẽ có người thích thần tượng của mình có người yêu rồi kết hôn, trái lại sẽ có nhiều người cực kỳ bài xích thần tượng khi họ hẹn hò... Và, cô chính là kiểu thứ hai, cô luôn xem Cảnh Vân Trạch là một đấng tối cao... Đối với anh ấy thì không ai phù hợp ngoài cô.
Hàng Nhan Đình nhìn Lâm Quân Nhi, nếu xét về tuổi tác thì cô vẫn nhỏ hơn cô ấy một, hai tuổi... Nhưng không ngờ lối suy nghĩ của Lâm Quân Nhi lại trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều. Lúc này Hàng Nhan Đình mới cười nhẹ nhàng một cái, có lẽ cô đã nói đúng tâm trạng của cô ấy hiện tại, nhưng mà... Để phân biệt được đâu là yêu và đâu là ái mộ, thì cô ấy lại không thể nói rõ.
Lâm Quân Nhi đưa thanh kẹo cho cô ấy, Hàng Nhan Đình cũng nhận lấy, sau đó cũng đưa lên miệng ăn một miếng. Nhìn thấy cô ấy như vậy thì Lâm Quân Nhi mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy yêu là gì? Cô có biết không?
Câu hỏi tưởng chừng như đơn giản, nhưng chưa chắc sẽ trả lời được. Lâm Quân Nhi nhìn sang Cảnh Vân Trạch, sau đó lại nhìn ra ngoài, cười nhẹ, nói:
- Tình yêu muôn hình vạn trạng, cô muốn nó thế nào thì nó chính là thế ấy. Khi cô gặp được một người mà chỉ cần nhìn người ta hạnh phúc, là mình cũng hạnh phúc thì đó chính là yêu. Không quan trọng là người đó có ở bên mình hay không, quan trọng là người đó có hạnh phúc hay không... Yêu, không phải chiếm hữu mà là sự tôn trọng, thoải mái giữa hai người.
Nghe đến đây, hai mắt của Hàng Nhan Đình đột nhiên lại sáng lên, trước mắt của cô ấy thì Lâm Quân Nhi bây giờ đang tỏa sáng vô cùng, nhìn Lâm Quân Nhi thì bất giác Hàng Nhan Đình lại nhớ đến mẹ của mình. Trước kia, khi cô ấy tâm sự với mẹ mình về chuyện mình thích Cảnh Vân Trạch thì bà ấy cũng từng nói những câu tương tự như vậy. Đôi mắt của Hàng Nhan Đình bỗng nhiên đỏ lên, khóe mắt cũng bắt đầu ươn ướt theo.
Lâm Quân Nhi nhìn thấy, cô liền đưa tay, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống của Hàng Nhan Đình, nói:
- Đừng khóc, cô không nên rơi nước mắt vì bất kỳ ai, đặc biệt là đàn ông. Hàng Nhan Đình, cuộc sống của cô từ nhỏ đã có đầy đủ mọi thứ, nhưng tôi thì không... Nên tôi biết được thế nào là đủ, nếu cô cứ tiếp tục đắm chìm vào một tình cảm vô định thì người đau khổ chính là bản thân cô mà thôi.
Nghe đến đây, Hàng Nhan Đình lại không nhịn được mà khóc lên, Lâm Quân Nhi cũng nhanh chóng cho cô ấy một điểm tựa, không nghĩ ngợi nhiều Hàng Nhan Đình liền ôm lấy Lâm Quân Nhi khóc nức lên như một đứa trẻ. Có lẽ những điều mà Lâm Quân Nhi nói đều đã chạm đến trái tim của cô ấy, mặc dù có thể những điều cô nói đều nhằm mục đích là khuyên Hàng Nhan Đình từ bỏ Cảnh Vân Trạch, nhưng có lẽ Hàng Nhan Đình lại nghĩ lệch hướng rồi.
Lúc Hàng Nhan Đình khóc thì Cảnh Vân Trạch và Tước Xạ cũng có quay sang nhìn họ, nhưng nhìn một lúc thì lại thôi. Thật sự mà nói thì tình bạn của nữ nhân rất khó nói trước, mới ghét đó nhưng lại nhanh chóng thân thiết đó thôi, nói chung thì phụ nữ là loài sinh vật kỳ lạ... Khó mà hiểu hết được.
Ngồi ở đây cùng Hàng Nhan Đình một lúc, đợi khi tâm trạng của cô ấy bình tĩnh hơn thì mới buông cô ra, Lâm Quân Nhi liền nhìn cô ấy, hỏi:
- Có phải cô rất khó chịu đúng không?
- Tôi... Tôi cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy anh ấy ở bên người con gái khác. Mặc dù anh ấy rất bận, nhưng vẫn hỏi tôi muốn ăn gì, còn tận tình đưa tôi đi ăn món tôi thích... Không chỉ vậy mà anh ấy còn đỡ tô súp nóng kia cho tôi... Tôi thật sự không hiểu tại sao anh ấy lại làm vậy, lúc nhìn vào gương mặt của anh ấy, anh ấy hỏi tôi có sao không... Thì lúc đó... Lúc đó có lẽ tôi đã thật sự rung động rồi.
Lâm Quân Nhi ngoài mặt thì bình thản, nhưng trong lòng lại không khỏi kinh ngạc... Hình như, lệch hướng thật rồi nè?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!