Tôi cùng Thế Vũ ở quê thêm 2 ngày nữa thì về lại thành phố, trên đường về tôi có nói Thế Vũ ghé chỗ trạm dừng chân để tôi mua một ít bánh đem lên làm quà cho ba mẹ. Thế Vũ nghe thì mỉm cười sau đó tiếp tục lái xe, trên xe tự nhiên Thế Vũ kể cho tôi nghe về chuyện của Ngọc Ánh, kể rất nhiều luôn. Sau khi nghe xong thì tôi buộc miệng hỏi:
- Vậy bây giờ anh còn chút tình cảm nào với cô ấy không.
- Anh không, anh là người yêu được thì bỏ được. Hứa với anh sau này dù có chuyện gì xảy ra thì hãy ở bên cạnh anh, đừng rời xa anh nhé.
Thế Vũ vừa nói xong thì nhìn sang tôi với đôi mắt đầy trìu mến, tôi vô thức đưa tay lên mặt Thế Vũ nhéo nhẹ một cái rồi nói:
- Anh làm gì có lỗi với em à hay sao mà nói như vậy.
- Thì anh nói trước như vậy đó. Thôi em ngủ tí đi, khi nào về tới nhà thì anh gọi dậy.
Tôi dạ xong rồi xoay người dựa vào cánh cửa ngủ, Thế Vũ thì lái xe, lâu lâu lại nhìn Quỳnh Lam rồi cười thầm. Thế Vũ ước Quỳnh Lam có thể mãi mãi hồn nhiên như vậy nhưng Thế Vũ không hề biết rằng, ngoài kia vẫn còn bao nhiêu sóng gió chờ cả 2 đi qua. Hai tiếng đồng hồ sau thì cũng về tới nhà, Thế Vũ lái xe vào nhà sau đó kêu Quỳnh Lam dậy. Nhưng Quỳnh Lam à ưa như một con mèo nhỏ không chịu dậy cho nên Thế Vũ đành nói:
- Nếu em không dậy là anh hôn em tiếp đấy nhé.
Tôi đang còn say ngủ, mà nghe Thế Vũ nói vậy thì liền mở mắt ra, khuôn mặt Thế Vũ lại gần sát mặt tôi. Tôi đẩy Thế Vũ ra rồi xoa xoa mặt nói:
- Anh đừng có mà thừa cơ hội nhé. Em đi vào nhà đây.
- Tại anh gọi em không chịu dậy nên anh mới phải làm vậy đó.
- Thôi anh lươn lẹo lắm, cầm đồ vào hộ em nhé. Em đi vào trước đây.
Thế Vũ gật đầu mở cửa xe cho tôi xuống sau đó đi vòng ra sau lấy balo lên. Tôi đi vào nhà trước, thì thấy mẹ đang ngồi ở bếp gọt trái cây. Tôi đi lại gần ôm chầm lấy mẹ rồi nói:
- Con chào mẹ, con về rồi đây.
Bà Kim đang gọt trái cây thấy có người ôm mình thì hết hồn nhưng quay lại thấy Quỳnh Lam thì liền nở nụ cười thật tươi. Bà kéo tay Quỳnh Lam ngồi xuống, đúng lúc đó Thế Vũ cũng đi vào, bà nhìn Thế Vũ cười rồi nói:
- Hai đứa về rồi à, sao không ở lại chơi lâu thêm tí nữa.
Thế Vũ ngồi xuống ghế, rót ly nước uống rồi trả lời:
- Tại tụi con sợ ba mẹ ở nhà buồn cho nên tranh thủ về.
Tôi cầm cái túi bánh để lên bàn rồi gọi cô Chín đang đứng bếp đi lại nói:
- Con có chút quà ở quê tặng mẹ và cô Chín.
- Mẹ với cô cảm ơn con nhé. Thôi hai đứa mới về mau lên thay quần áo rồi nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi lát xuống ăn cơm.
- Dạ vậy con với anh Vũ lên phòng trước nha mẹ.
Mẹ gật đầu xong tôi cùng Thế Vũ đi lên phòng, tới phòng tôi thì Thế Vũ nói:
- Em mở cửa ra đi, anh đem balo vào luôn cho.
- Thôi đưa em tự đem vào được rồi. Anh về phòng mình đi.
Thế Vũ đưa tay chỉ vào má sau đó cười cười, tôi hiểu ý nên liền hôn lên má Thế Vũ một cái. Thế Vũ được tôi hôn xong thì mới chịu đi về phòng, tôi cũng vào phòng tắm rửa rồi ra nằm nghỉ.
……
Thời gian lại trôi qua, hôm nay đã là mùng 10 nên tôi và Thế Vũ bắt đầu đi làm lại. Hôm nay tới công ty thì Thế Vũ nắm tay tôi, đứng trước mặt toàn bộ nhân viên nói:
- Đây là Quỳnh Lam trợ lý của tôi, cũng là vợ tương lai của tôi luôn cho nên mong mọi người hãy chú ý thái độ cũng như hành vi của mình đối với cô ấy nhé.
Toàn bộ nhân viên đều ồ lên sau đó có một người đại diện đứng ra nói:
- Chúc mừng sếp nhé, khi nào sếp cưới nhớ báo tụi em biết nhé.
- Mọi người yên tâm, ai cũng sẽ nhận được thiệp mời hết. Thôi tất cả mau làm việc đi.
Thế Vũ nói xong thì tất cả nhân viên đều tản ra ai nấy về chỗ ngồi của mình để làm việc. Tôi cùng Thế Vũ đi lên phòng làm việc, sau khi vào phòng tôi ngồi xuống bàn làm việc của mình rồi nói:
- Tự dưng anh công khai em với mọi người ở công ty làm gì vậy.
Thế Vũ không trả lời ngay mà đi lại gần tôi, cúi mặt xuống sát mặt tôi rồi mới nói:
- Thì em là vợ của anh còn gì, anh mong tới ngày đám cưới quá.
- Ai thèm lấy anh mà anh nói hoài vậy.
- Ê.. cái này chính em nói với ba mẹ đồng ý cưới anh nha. Giờ em dùng anh chán chê xong em bỏ anh hả.
- Này, em đã dùng anh được cái gì đâu chứ, cùng lắm là hôn má, hôn môi anh thôi nha.
- Đó, vậy mà nói chưa dùng gì.
- Thôi anh mau về chỗ làm việc đi, lớn rồi mà cứ như con nít vậy.
Tôi nói xong thì Thế Vũ bất ngờ hôn lên má tôi một cái xong mới chịu đi về chỗ ngồi của mình. Trong giờ làm thì cứ lâu lâu nhìn tôi rồi cười khiến tôi không tập trung được gì cả.
…..
Trong khi Thế Vũ và Quỳnh Lam vui vẻ thì Ngọc Ánh đang vật vã vì không có tiền tiêu sài, gọi điện cho Thế Vũ thì toàn bị tắt máy ngang. Ngọc Ánh nghĩ nếu biết Thế Vũ tuyệt tình như vậy thì cô ta sẽ không về đây đâu. Đang suy nghĩ cách kiếm tiền thì Lâm gọi nói đang đứng trước nhà, Ngọc Ánh ngồi dậy đi ra mở cửa. Lâm cầm theo hộp cơm gà mà Ngọc Ánh thích ăn mang đến, sau đó để lên bàn rồi nói :
- Em lại ăn đi, chắc cũng đói rồi đúng không, anh mua cơm gà chỗ em thích ăn nhất đây.
Ngọc Ánh đi lại ngồi xuống ăn, Lâm đi rót nước cho Ngọc Ánh rồi đem lại bàn. Ngọc Ánh nhìn sự ân cần của Lâm đối với mình thì trong lòng cũng có chút rung động, nhưng vì Lâm không giàu có như Thế Vũ nên Ngọc Ánh chỉ có thể làm nhân tình với Lâm thôi. Sau khi ăn xong, Ngọc Ánh nói:
- Anh không đi làm hả mà qua đây.
- Anh đi công việc sẵn tiện đường ghé qua thăm em luôn. Dạo này công việc hơi lu bu nên anh không qua thăm em thường xuyên được nên em tự chăm sóc mình nhé. Chờ mấy hôm nữa anh có lương anh chuyển khoản qua cho em nhé, muốn mua gì mua.
- Vì cái gì mà anh đối xử tốt với em như vậy hả Lâm.
Lâm khẽ thở dài rồi nhìn Ngọc Ánh nói:
- Vì anh yêu em nên muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho em. Em buông bỏ Thế Vũ đi, sau đó chúng ta cưới nhau được không.
- Không được, em nhất định phải làm vợ Thế Vũ, em không muốn sống cơ cực nữa đâu. Anh từ bỏ em đi, người tốt như anh sẽ tìm được một người tốt bên cạnh thôi.
- Nhưng người anh cần là em, anh sẽ chờ ngày em suy nghĩ lại.
Lâm nói xong thì đứng dậy đi về, trên đường về Lâm nghĩ những gì mình làm cho Ngọc Ánh cũng không thể thay đổi được suy nghĩ và lòng tham của Ngọc Ánh nên Lâm chỉ biết chờ đợi. Còn Ngọc Ánh sau khi Lâm về thì ngồi suy nghĩ lại những chuyện xảy ra vừa qua, Lâm đối với mình quả thật rất tốt nhưng Thế Vũ vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
…….
Một tháng nữa trôi qua, tình cảm của tôi và Thế Vũ ngày càng tăng nhiều, mỗi khi đi làm về chúng tôi sẽ ăn cơm cùng ba mẹ sau đó tối tối Thế Vũ sẽ đưa tôi đi dạo. Hôm nay trong bữa cơm ba nhìn hai đứa tôi rồi nói:
- Bây giờ đã qua tết rồi, hai đứa định khi nào sẽ tổ chức đám cưới.
Tôi nghe ba nói vậy thì liền nhìn sang Thế Vũ với ánh mắt cầu cứu, chắc Thế Vũ cũng nhận ra cho nên liền trả lời ba:
- Dạ, tụi con định đầu tháng tới sẽ tổ chức ạ, không biết ý ba mẹ thế nào.
Bà Kim ngồi ăn cơm nghe Thế Vũ nói đầu tháng tới sẽ tổ chức đám cưới thì vội dừng ăn lại, mỉm cười rồi nói:
- Ba mẹ để hai đứa quyết định hết đó. Con lo chuyện chụp hình cưới rồi mời bạn bè con đi còn chuyện đặt nhà hàng để mẹ lo cho nha.
- Dạ, nếu vậy thì tốt quá ạ.
- Mẹ mong ngày này từ lâu lắm rồi đó.
Tôi nhìn mẹ rưng rưng nước mắt thì liền đi lại ngồi gần mẹ an ủi nói rằng :
- Mẹ đừng xúc động quá mà ảnh hưởng sức khỏe nhé.
- Mẹ biết rồi, thôi cứ quyết định như vậy nhé. Cả nhà ăn cơm đi.
Sau đó cả nhà tiếp tục ăn cơm, ăn xong thì tôi cùng Thế Vũ đi lên phòng. Lần này thì tôi vào phòng Thế Vũ, ngồi xuống giường tôi nói:
- Tháng sau làm đám cưới như vậy có nhanh quá không anh.
Thế Vũ đi lại gần Quỳnh Lam rồi cũng ngồi xuống giường rồi nói:
- Anh đếm từng ngày từng giờ luôn đó, hôm nay anh tự quyết định mà không bàn với em, em đừng giận anh nhé.
- Anh có làm gì đâu mà em giận. Em muốn ra ban công hóng gió tí được không.
- Được chứ, để anh ra hóng gió cùng em luôn nha.
Tôi gật đầu sau đó đi ra ban công phòng Thế Vũ đứng, Thế Vũ thì đứng ôm tôi từ phía sau rồi thì thầm vào tai tôi rằng ngày mai sẽ đi chọn nhẫn cưới, tôi không nói gì mà chỉ gật đầu. Hôm nay là rằm nên trăng khá tròn, sao cũng nhiều nữa. Tôi ngước lên nhìn một ngôi sao rồi nghĩ trong đầu rằng "Ngôi sao nhỏ kia có phải là mẹ không, con gái của mẹ sắp lấy chồng rồi, mẹ có vui không, mẹ ở trên đấy nhớ phù hộ cho con cùng mọi người được bình an nhé. Con nhớ mẹ lắm mẹ ơi" sau đó ngôi sao biến mất. Mỗi lần nhớ đến mẹ là tôi lại cay cay khoé mắt, nhưng tôi luôn cố gắng mạnh mẽ nuốt lệ vào trong. Tôi không muốn người khác nghĩ mình yếu đuối, để thương hại mình, đặc biệt là Thế Vũ. Ngắm trăng xong thì tôi quay người lại nói với Thế Vũ:
- Em buồn ngủ rồi, anh buông em ra cho em về phòng ngủ đi.
- Hay là em ngủ ở phòng anh luôn đi, thiếu hơi của em, anh khó ngủ lắm.
- Trước giờ anh cũng ngủ một mình chứ mấy mình mà giờ nói thiếu hơi em không ngủ được đồ. Thôi buông em ra đi.
Thế Vũ biết không năn nỉ được Quỳnh Lam cho nên đành buông ra rồi nói, nhưng chưa kịp mở lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Thế Vũ lôi ra xem, nhìn số thì biết ngay là của Ngọc Ánh nên vội tắt. Sau đó nhìn Quỳnh Lam rồi nói:
- Mấy thằng bạn lại rủ anh đi nhậu đó, thôi em về phòng ngủ đi. Anh cũng tắt nguồn điện thoại rồi ngủ luôn.
Tôi định hỏi thêm nhưng nghe Thế Vũ nói vậy đành gật đầu rồi đi về phòng mình rửa tay chân rồi ngủ. Thế Vũ chờ Quỳnh Lam về phòng rồi thì nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi lại cho Ngọc Ánh. Chuông vừa reo tiếng đầu tiên thì Ngọc Ánh đã bắt máy nói:
-"Chào anh yêu, lâu quá anh không đến thăm em, anh không nhớ em sao"
Thế Vũ tức giận nói:
-"Em thôi cái trò đó đi Ngọc Ánh, anh nhắc lại cho em nhớ rằng chúng ta chia tay rồi, anh cũng sắp lấy vợ rồi nên em đừng làm phiền anh nữa."
Ngọc Ánh nghe Thế Vũ sắp lấy vợ thì tức giận nói :
-"Vậy thì em cũng nói với anh một chuyện quan trọng luôn nhé."
-"Chuyện gì em nói mau đi, anh không thích dài dòng."
-"Chuyện là em đã có thai, anh còn nhớ cái đêm hôm đó không"
-"Nếu có thai thì em hãy phá đi, mai anh sẽ qua đưa đi, cái thai chắc còn nhỏ, xử lý bây giờ là tốt nhất"
-"Thế Vũ, anh là đồ cầm thú, ngay cả con mình mà anh cũng không dám nhận hả, còn bắt tôi đi phá thai"
-"Đó là sự lựa chọn tốt nhất, em nghỉ ngơi đi, mai anh sẽ qua đưa em đi"
Thế Vũ nói xong thì tắt máy, tiện tay đấm một cái vào tường sau đó nghĩ không ngờ Ngọc Ánh lại chơi chiêu như vậy, bây giờ cô ấy có thai, phải giải quyết như thế nào đây. Nếu Quỳnh Lam biết chắc cả đời không tha thứ cho mình quá. Thế Vũ xoa đầu xong đi vào phòng, nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ.
…..
Ngọc Ánh dạo gần đây tự dưng thèm chua, lại còn thèm ngủ nữa chứ. Thấy dì ghẻ cả tháng nay không tới, trong lòng Ngọc Ánh bồn chồn lo lắng liền đi mua que về thử. Đến khi thử cầm cây que hai vạch trên tay, Ngọc Ánh run lẩy bẩy vì không biết đây là con của Lâm hay Thế Vũ. Ngọc Ánh định thần lại sau đó nghĩ là con của Thế Vũ cho nên gọi điện thoại báo, mong Thế Vũ suy nghĩ lại. Nhưng không ngờ, cô thất vọng tràn trề khi Thế Vũ nói sẽ đưa cô đi phá thai. Ngọc Ánh soi mình trong gương, tay đưa xuống xoa xoa cái bụng nhỏ rồi nói "Anh muốn tôi phá thì tôi càng phải để cái thai này lại, cả đời này của anh chỉ thuộc về một mình tôi thôi biết không Thế Vũ" nói xong Ngọc Ánh cười lên giọng cười thật man rợ.