“Cô ở bệnh viện?” Sáng sớm, Lãnh An Thần liền nhận được cuộc điện thoại như vậy, trong chốc lát, anh liền thay đổi sắc mặt, lạnh lùng trả lời một câu, “Tôi biết rồi.”
Xe chạy điên cuồng trên đường, dừng lại ở cửa bệnh viện, ở phòng làm việc của bác sĩ anh nhìn thấy người phụ nữ kia, đôi mắt có tầng đen nhánh, giống như cả đêm không ngủ, sắc mặt cũng trắng hơn thường ngày, ngay cả làn môi thường ngày đỏ tươi, giờ phút này cũng là màu xanh tím.
Nghĩ đến tối hôm qua sỉ nhục cô, Lãnh An Thần thấy hơi tự trách, ngày hôm qua anh thật sự đã giận điên lên.
Đoan Mộc không nhìn vào mắt của anh, đem tờ hợp đồng có chữ ký của mình đẩy tới trước, “Ký đi, ký hết là có thể chuẩn bị phẫu thuật rồi.”
Trên trang giấy màu trắng, chữ ký của cô đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhớ tới bộ dáng vừa túng quẫn vừa xấu hổ của cô lần trước, Lãnh An Thần không thể tin vào hai mắt của mình, lần này cô cư nhiên chủ động tới đây yêu cầu thụ tinh nhân tạo.
“Tôi nói rồi, sẽ không tha cho cô rời đi, cho dù có mang thai, sinh ra đứa bé cũng đừng mơ tưởng.” Chiếc bút màu đen xoay tròn trên đầu ngón tay của Lãnh An Thần ánh lên sắc màu rất đẹp, nhưng đáy mắt anh lại là một mảnh sương lạnh.
Vì muốn rời khỏi anh, mà cô đồng ý sinh cho anh đứa bé?
Khóe môi Đoan Mộc Mộc lộ ra một tia cười châm chọc, “Cứ sinh con trước rồi hãy nói, tôi sợ lão phu nhân không chờ được quá lâu.”
Bút bi đang xoay tròn ở đầu ngón tay anh lập tức dừng lại, âm thanh lạnh mấy phần, “Ít mang lão phu nhân ra nói chuyện đi.”
“Đây là sự sắp xếp của bà nội, không tin anh hỏi bác sĩ đi.” Sáng sớm nay Đoan Mộc Mộc đặc biệt đi tìm lão phu nhân, đúng là lão phu nhân báo cho bệnh viện.
“Lãnh tổng, thiếu phu nhân nói không sai, đúng là lão phu nhânsắp xếp. ” Đúng lúc này bác sĩ nói chen vào.
Hình như không nói được câu gì nữa, Lãnh An Thần cầm bút lên, nhưng khi ngòi bút vừa định đặt xuống trong nháy mắt lại chợt đứng dậy, “Tôi sẽ không ký, bởi vì tôi cũng không thích làm với máy móc lạnh lẽo.”
“Anh. . . . . .” Đoan Mộc Mộc không ngờ tới lúc này, anh sẽ chơi xỏ lá.
“Đoan Mộc Mộc, nếu cô thật sự muốn nòng nọc nhỏ của tôi, vậy thì tự mình tới lấy.” Lãnh An Thần lại gần cô, đôi môi quét qua gương mặt của cô, từng câu từng chữ nói rất mập mờ.
Nhìn thấy anh sập cửa bỏ đi, Đoan Mộc Mộc ngồi ở trên ghế chán chường, bác sĩ nhìn cô, ngẩng đầu lên cũng không có chủ ý gì, “Thiếu phu nhân, cô xem. . . . . .”
Đã hạ quyết tâm Đoan Mộc Mộc nhìn ngoài cửa sổ, trên nhánh cây có một chú chim nhỏ đang đậu, lúc này đang nhìn cô, giống như đang nói chỉ cần sinh đứa bé, cô sẽ được giải phóng, đừng từ bỏ.
“Gọi điện thoại cho lão phu nhân.” Đoan Mộc Mộc thu hồi ánh mắt nhìn bác sĩ nói.
Xe của Lãnh An Thần còn chưa tới công ty, điện thoại di động liền vang lên, thấy mã số, ý niệm đầu tiên của anh chính là nghĩ cắt đứt, nhưng cuối cùng vẫn nhận ——
“Bà nội. . . . . .”
“Tại sao không ký tên? Anh nhất định nhìn thấy ta chết không nhắm mắt mới cam tâm, phải không?”
“Cháu. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!