Chương 35 Tâm tư phụ nữ sâu như đáy biển
“Rầm.”
Khi Phù Dung đang ở giữa lằn ranh của sự sống và cái chết thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn. Cánh cửa phòng làm việc chợt bật mở. Lực siết trên cổ cô được buông lỏng. Gã đàn ông ăn cắp dữ liệu bị đá ra xa khỏi người của Phù Dung.
“Khụ khụ.”
Phù Dung được giải thoát liền ôm ngực mà ho khan. Cổ họng giống như có ngọn lửa bên trong, đau rát, trên cổ hằn lên những vệt đỏ đáng sợ.
Phù Dung hít thở một cách khó khăn rồi ngẩng đầu lên quan sát tình hình trước mặt. Người vừa lao vào căn phòng này là Từ Ngưng Viên, hiện tại anh ta đang đánh đấm tới tấp vào mặt của tên ăn cắp dữ liệu. Bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào, bảo vệ túa vào. Phù Dung thở phào nhẹ nhõm. Chuyện ngày hôm nay cũng kết thúc rồi đi.
Cô tự chống tay xuống sàn mà lồm cồm bò dậy. Từ Ngưng Viên cũng đã dừng lại việc đánh tên người xấu, anh nắm cổ áo của hắn quăng thẳng qua cho người bảo vệ trói lại mang đi. Sau đó thì đứng phủi phủi tay giống như đã chạm phải vật gì giơ bẩn lắm vậy.
“Khụ…”
Bên trong cổ họng khó chịu, Phù Dung ho khẽ một tiếng liền lập tức thu hút ánh nhìn của Từ Ngưng Viên. Anh ta liếc nhìn sang cô, sau đó nhíu chặt mày.
“Sao cô lại ở đây?”, Từ Ngưng Viên khó chịu mà hỏi.
“Tôi… tình cờ đi ngang qua đây”, Phù Dung khục khặc trả lời Từ Ngưng Viên, trong lòng có chút chột dạ. Cô cũng không thể nói vì muốn trốn về nhà mà lang thang ở đây đâu nhỉ?
“Thấy người lạ xâm nhập mà cũng không biết bỏ chạy đi báo bảo vệ?”
Gương mặt nhăn nhó của Từ Ngưng Viên vẫn chưa hề giãn ra một chút nào. Anh ta liếc nhìn Phù Dung đầy vẻ chán ghét rồi thốt ra hai chữ: “Ngu ngốc.”
Phù Dung mở mắt cực lớn mà nhìn Từ Ngưng Viên, sững sờ. Nếu không có cô vô tình phát hiện ra người này thì có thể dữ liệu đã bị sao chép xong rồi để hắn cao chạy xa bay rồi nhỉ? Rõ ràng là cô vừa mới làm việc tốt giúp công ty của Từ Ngưng Viên mà đúng không? Nhưng cô lại bị anh ta mắng?
“Từ Ngưng Viên. Tôi vừa giúp anh và công ty tránh được việc bị đánh cắp dữ liệu đó. Trong máy tính đó có dữ liệu bí mật về phần mềm mà anh định giao cho DSM đúng chứ? Tôi giúp anh, anh không khen thưởng thì thôi. Tại sao còn mắng tôi hả?”, Phù Dung không cam tâm mà hỏi lại.
“Ai mượn cô xen vào chuyện của tôi chứ? Là do cô ngu ngốc nên mới bị tên đó bóp cổ vậy mà nói là giúp tôi. Còn nữa ai cho phép cô bước vào phòng tôi? Lần sau để tôi bắt gặp cô lén vào phòng tôi một lần nữa thì đừng trách tôi độc ác”, Từ Ngưng Viên hung dữ nhìn Phù Dung cảnh cáo. Sau đó thì lạnh lùng bỏ đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
“Ha.”
Phù Dung hô lên một tiếng trong bàng hoàng. Cô cảm thấy chưng hửng, cổ họng lại đau nhói đến nuốt nước bọt cũng khó khăn. Phù Dung cảm thấy Từ Ngưng Viên rõ ràng là một thằng điên. Nhưng có một điều cô đồng ý với anh ta. Cô đúng là ngu rồi mới đi giúp một người như Từ Ngưng Viên. Lần sau đừng hòng cô ra giúp đỡ gì nữa hết. Đáng lẽ khi nãy cô cứ làm như không thấy gì mà bỏ đi ngang qua phòng làm việc của Từ Ngưng Viên là được rồi. Phù Dung tức giận dậm chân thật mạnh sau đó cũng bước ra khỏi phòng làm việc của Từ Ngưng Viên mà trở về nhà.
Phù Dung về nhà lại phải chịu đựng gương mặt đáng ghét của Từ Ngưng Viên và bà Nghiêm Từ Vân. Một đêm ngủ mộng mị không yên giấc, cổ họng vẫn còn rất đau. Sáng dậy thì gần như Phù Dung không thể nói chuyện nổi, người còn phát sốt. Cô nốc vội một viên thuốc rồi đến công ty làm việc.
“Thanh Dao. Chị Ánh Vân kiếm cô nhờ sửa máy tính kìa.”
Trong lúc Phù Dung đang ôm đầu khó chịu thì lại nghe thấy có người gọi. Cô hơi lắc lắc đầu để cơn choáng qua đi mà hỏi lại:
“Ai gọi tôi nhờ sửa máy tính cơ?”
“Chị Ánh Vân, trợ lý của Từ tổng đó.”
Phù Dung nhíu mày. Cô đau đầu đến mức sinh hoang tưởng luôn rồi à? Bình thường Ánh Vân không phải rất chê bai trình độ máy tính của cô sao? Vậy mà hôm nay lại gọi cô đến sửa máy tính.
Nhìn gương mặt tươi cười của Ánh Vân, Phù Dung lại càng cảm thấy đau đầu hơn. Không biết cô nàng này lại muốn làm ra trò gì hàn hạ cô nữa đây?
“Được. Cô cho tôi mượn chỗ ngồi xem máy một chút.”
“A. Cô cứ cầm máy về chỗ của cô sửa cũng được. Lát nữa tôi ghé sang đó lấy.”
Ánh Vân nói xong thì đưa chiếc laptop về phía của Phù Dung, thái độ hoàn toàn hòa nhã. Phù Dung cảm thấy rất kỳ lạ, hôm nay cô nàng uống nhầm thuốc gì rồi à? Nhưng mà Phù Dung cũng chẳng còn có sức mà quan tâm nhiều như vậy. Cô đưa tay ra nhận chiếc máy tính của Ánh Vân, gật đầu chào rồi rời đi.
Trở về căn phòng dành cho lao công của mình, Phù Dung mở máy tính lên xem thử. Sau khi kiểm tra một lượt, Phù Dung có thể chắc chắn rằng máy tính của Ánh Vân hoàn toàn bình thường chẳng có vấn đề gì hết. Phù Dung nhíu mày, lại quét thêm vài lượt virus nữa rồi nhàm chán tắt máy.
‘Haizz. Chắc là cô nàng chán quá muốn kiếm chuyện cho cô làm mà thôi.’
Phù Dung bỏ chiếc máy tính của Ánh Vân sang một bên, gục đầu lên bàn mà ngủ. Phù Dung bị bệnh nặng, lười biếng mà trốn trong phòng. Bình thường cô đối xử với mấy chị lao công khác rất tốt nên bây giờ được đối xử tốt lại, mọi người giúp đỡ làm luôn phần việc của Phù Dung. Cô cảm kích trong lòng, hứa khi khỏe lại sẽ làm bù cho mọi người, còn bây giờ thì cô tha hồ mà ngủ để dưỡng sức.
“Cốc… cốc…”
Ngủ được một lát thì có người gõ cửa phòng. Phù Dung hoảng hốt ngồi dậy vớ lấy chiếc khăn giả bộ lau chùi trên kệ.
“Thanh Dao. Tôi đến lấy máy tính”, Người đến là Ánh Vân.
“À, đây này”, Phù Dung cầm lấy chiếc máy tính trên bàn đưa cho cô ta, “Máy của cô bình thường mà?”
“Ồ. Vậy sao? Vậy mà khi nãy tôi mở không lên”, Ánh Vân nhún nhún vai. Thái độ kênh kiệu hoàn toàn khác với lúc đầu đưa máy tính.
Ánh Vân nhận lấy laptop của mình rồi quay mông bỏ đi, không một lời cảm ơn. Phù Dung lắc lắc đầu, chán nản mà quăng chiếc khăn sang một bên rồi lại nằm lăn ra bàn mà ngủ tiếp. Tâm tư phụ nữ đúng là sâu như đáy biển. Tâm tư phụ nữ của Từ Ngưng Viên lại càng thêm trăm lớp bảo mật, tìm hoài cũng chẳng thấy đáy.
Phù Dung ngủ một giấc dài, lúc tỉnh dậy là đã buổi chiều. Cô ngồi dậy vươn vai một cái rồi mở cửa bước ra ngoài. Phù Dung muốn đi vệ sinh một lát rồi bắt đầu làm việc lại. Thế nhưng lúc đi ngang qua khu phòng làm việc của Ánh Vân thì lại nghe bên trong ồn ào, tiếng khóc lóc của Ánh Vân rất rõ.