Chương 37 Ép buộc xin lỗi
“Từ Ngưng Viên, anh có thể tin tưởng tôi không?”, Phù Dung nhìn về phía Từ Ngưng Viên như một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, “Dữ liệu đó thật sự tôi không có lý do gì để truyền ra ngoài cả. Tối hôm qua tôi còn giúp anh ngăn chặn việc ăn cắp dữ liệu thì tại sao hôm nay tôi lại làm việc đó chứ?”
Phù Dung dùng hết mọi lý lẽ mà cố gắng thuyết phục Từ Ngưng Viên. Ánh Vân có thể hãm hại cô, mọi người có thể nghi ngờ cô nhưng chỉ cần Từ Ngưng Viên tin tưởng thì Phù Dung vẫn sẽ có thể an toàn.
“Thì sao chứ?”, Từ Ngưng Viên nhìn về Phù Dung, thờ ơ mà hỏi lại.
Trong lòng Phù Dung cảm thấy lạnh dần, nhưng cô vẫn cố gắng thanh minh tiếp:
“Nếu tôi muốn truyền dữ liệu đó ra thì tối hôm qua đã không cần phải liều cả tính mạng để giúp anh bắt được tên…”
“Đủ rồi”, Từ Ngưng Viên hét lớn lên, ngăn chặn câu giải thích của Phù Dung, “Tôi không muốn nghe cô nói nhảm nhí nữa. Cái tôi cần là bằng chứng. Cô có thể đưa ra được chứng cứ khiến tôi tin tưởng chuyện này không phải do cô làm hay không? Còn nếu không thì tôi khuyên cô mau nhận tội đi. Ít nhất tôi còn có thể nương tay với cô một chút.”
Thái độ của Từ Ngưng Viên lạnh lùng hoàn toàn phớt lờ đi những gì Phù Dung cố giải thích. Anh ta chỉ muốn nhìn thấy chứng cứ mà không chịu tin tưởng cô. Nực cười. Vậy những gì cô vừa nói không đủ để làm bằng chứng sao? Anh ta không thể làm nhân chứng giúp cô sao? Rõ ràng hôm qua anh ta biết rõ việc cô đã cố gắng ngăn cản người khác đánh cắp chính cái dữ liệu phần mềm này mà. Cổ cô còn đau, đầu cô đang sốt là vì cái gì chứ? Nhưng hôm nay Từ Ngưng Viên vẫn không tin tưởng cô. Nói đúng hơn là Từ Ngưng Viên chưa bao giờ muốn tin tưởng cô cả.
“Ha ha”, Phù Dung cúi đầu cười khan hai tiếng, tiếng cười thê lương. Sau đó cô ngẩng đầu lên, đối mặt với Từ Ngưng Viên mà hỏi:
“Anh bảo tôi nhận lỗi thì sẽ nương tay à? Vậy nếu tôi không nhận lỗi anh định sẽ làm gì tôi?”
Ánh mắt Phù Dung đã hoàn toàn thay đổi. Cô nhận ra rằng Từ Ngưng Viên sẽ không bao giờ là cọng cỏ cứu mạng của cô được cả. Nếu có thì chỉ có thể là cỏ độc mà thôi, là thứ có thể khiến cô chết đi nhanh hơn, đau đớn hơn gấp mấy lần.
“Vậy thì cô cứ chuẩn bị mà ngồi tù đi”, Từ Ngưng Viên hừ lạnh một tiếng rồi thốt ra một câu đầy tàn nhẫn.
Bàn tay của Phù Dung khẽ run lên một cái, cô siết chặt nó lại kìm nén sự sợ hãi của bản thân. Ngồi tù sao? Không thể nào. Cô không có tội. Thế nhưng có ai nguyện ý tin tưởng cô chứ? Cô có thể thắng được Từ Ngưng Viên sao? Phù Dung bật cười tự giễu.
“Nếu tôi nhận lỗi thì anh sẽ bỏ qua cho tôi chứ?”, Phù Dung gằn giọng, gian nan mà hỏi lại một câu.
Nói ra xong câu này, Phù Dung cảm thấy mình vừa đem danh dự của bản thân quăng xuống mặt đất, mặc cho Từ Ngưng Viên dẫm đạp luôn rồi. Bàn tay đang siết chặt của cô càng thêm run lợi hại hơn. Thế nhưng cô còn có cách nào khác sao?
“Tốt. Nếu cô thành tâm nhận lỗi thì tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này. Dù sao thì sự việc cũng đã được ngăn chặn không có thiệt hại xảy ra. Cô chỉ cần nhận lỗi là được.”
Từ Ngưng Viên thấy cô trở nên như vậy thì cảm thấy rất vui vẻ. Vụ việc này còn nhiều uẩn khúc, anh sẽ tự điều tra sau. Thế nhưng khiến cho Nhạc Thanh Dao mất hết tất cả danh dự, thân bại danh liệt cũng thật sự rất hợp ý anh. Thậm chí anh còn muốn Nhạc Thanh Dao nếm trải mùi vị ở tù một chút, nhưng nghĩ lại thì anh còn chưa chơi đùa đủ. Thời gian vẫn còn nhiều lắm. Sách này do Perfect Planet độc quyền phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
“Được”, Phù Dung cắn răng mà nói, “Vậy tôi xin lỗi anh, Từ tổng. Lần này là lỗi của tôi, sẽ không tái phạm nữa.”
Đúng vậy, lần này là lỗi của cô, do cô quá sơ xuất, vì vậy mới bị mắc bẫy của Ánh Vân. Cô nhất định sẽ nhớ kỹ chuyện này. Phù Dung nói xin lỗi Từ Ngưng Viên xong thì lập tức rời đi. Cô không muốn ở lại căn phòng này để chịu sự chỉ trỏ soi mói của mọi người nữa.
“Đứng lại”, Giọng nói của Từ Ngưng Viên vang lên sau lưng Phù Dung.
“Từ tổng. Anh còn gì muốn sai bảo? Không phải tôi đã nhận lỗi theo đúng ý anh rồi sao?”, Phù Dung quay ngoắt người lại, tức giận mà hỏi. Cô thật sự sắp bị anh ta ép tới phát điên rồi.
“Cô vẫn còn chưa xin lỗi Ánh Vân.”
“Cái gì?”
Câu nói của Từ Ngưng Viên thốt ra không những khiến cho Phù Dung ngạc nhiên hỏi lại mà nó còn khiến cho Ánh Vân đang đứng một bên cũng giật mình nhìn lại anh. Ánh Vân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là thẹn thùng, cuối cùng là đắc ý. Cô ta đắc ý bởi vì Từ Ngưng Viên vẫn còn rất quan tâm đến cô ta, càng hài lòng hơn khi thấy anh ép buộc Phù Dung phải xin lỗi mình.
“Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta chứ?”
“Cô dùng máy của Ánh Vân làm ra chuyện này, khiến cho cô ấy bị oan. Không phải cô nên xin lỗi một tiếng sao?”, Từ Ngưng Viên nhếch môi, bộ dáng lười biếng mà giải thích cho Phù Dung.
“Tôi khiến cho cô ta bị oan?”, Phù Dung nghiến răng mà lặp lại.
Cô thật sự muốn nhào đến tát cho Từ Ngưng Viên một cái thật mạnh để anh ta tỉnh ra. Anh ta còn không thử nhìn xem đã giữ cái hạng phụ nữ nào ở bên mình mà còn ép buộc cô xin lỗi cô ta. Nực cười.
“Sao? Không muốn xin lỗi Ánh Vân sao?”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung vẫn đứng im mà trừng mắt nhìn anh thì liền hỏi. Phù Dung nhìn bộ dạng kênh kiệu của Ánh Vân. Trong lòng cô cảm thấy không cam tâm, Phù Dung mím môi, định thốt ra hai chữ ‘không muốn’ thì Từ Ngưng Viên đã tiếp tục mà tiếp:
“Nếu không muốn xin lỗi thì cô cứ vào tù ở tạm vào tháng cũng được.”
“Anh…”
Phù Dung cảm thấy có một ngày rồi cô cũng sang bị Từ Ngưng Viên khiến cho tức chết mà thôi.
Phù Dung nghe đến hai chữ ‘tạm giam’ thì sự giận dữ trong lòng lại bị đông cứng lại. Cả người cô trở nên cứng nhắc. Phù Dung nhìn ra được ý đồ của Từ Ngưng Viên rồi. Anh ta thật sự có bản lĩnh khiến cô sống không bằng chết. Chỉ cần Từ Ngưng Viên muốn thì cô sẽ phải ngồi tù đúng không?
Không được. Cô không thể nào ngồi tù. Mẹ cô vẫn còn ở trong bệnh viện, cô còn phải đến chăm sóc bà. Nếu cô ngồi tù rồi thì mẹ cô tỉnh lại sẽ thế nào đây? Nhưng mà cô thật sự không có lỗi mà tại sao cô phải chịu cảnh như thế này chứ?
Phù Dung bị hai luồng nghĩ đấu tranh với nhau như muốn xé nát người cô ra làm hai mảnh.
“Sao nào? Nhạc Thanh Dao, Cô chọn cái nào?”, Từ Ngưng Viên bước lên một bước, kề sát tai cô mà nói nhỏ, “Xin lỗi hay là ngồi tù?”