Chương 41 Không quen biết
Phù Dung bị trói tay rồi bị áp giải vào trong cánh cửa khi nãy Ánh Vân đã đi vào đấy. Bên trong lại là một tòa cao ốc khác. Phù Dung bị đem lên lầu cao, ném vào một căn phòng trống. Cô bị đau vì cú ném mạnh mà rên lên một tiếng.
“Hừ. Con nhóc không biết lượng sức mình. Nơi đây không phải là chỗ cô nên đi đâu.”
Là người đàn ông khi nãy đã bắt cô, Phù Dung có thể nhận ra được giọng nói đó. Hiện tại cô mới quan sát kỹ được hình dáng của hắn. Gã ta để râu quai nón, thân hình cao lớn, bên tay lăm lăm khẩu súng. Phù Dung cảm thấy rất kỳ quái, ở đây là chỗ nào mà bọn họ ai cũng được trang bị súng? Nơi đây có bí mật gì không thể cho người khác biết được sao?
“Tôi xin lỗi. Tôi đi nhầm rồi. Anh có thể thả tôi ra được không? Tôi hứa sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa”, Phù Dung run rẩy mà nói. Cô quả thật là đi nhầm rồi.
“Đi nhầm. Ha ha. Cô tưởng tôi dễ bị lừa lắm sao? Ngay từ lúc cô bước chân vào là đã bị phát hiện rồi. Tôi còn tưởng cô muốn đến đây làm gì. Ai ngờ lại là theo dõi Ánh Vân?”, Gã ta cười lớn, cảm thấy cô nàng trước mặt quá ngây thơ.
‘Tên này có quen biết Ánh Vân? Vậy xem ra cô muốn rời khỏi đây không phải chuyện dễ dàng gì rồi.’
Phù Dung thầm nghĩ trong đầu. Nếu là người không biết cô là ai còn dễ. Nếu Ánh Vân biết cô đi theo sau cô ta mà đến đây chắc chắn sẽ bảo bọn chúng giết người diệt khẩu mất.
“Phải làm sao thì anh mới chịu thả tôi ra? Thật sự tôi không có ý đồ gì khi nào đây cả”, Phù Dung cố gắng thương lượng với người trước mặt.
Cô muốn thử vận may của mình vào việc Ánh Vân chưa biết việc cô đã bị bắt. Trước đó cô phải mau chóng rời khỏi đây.
“Thả cô ra sao? Để xem nào.”
Gã đàn ông ra chiều suy nghĩ, sau đó đến gần Phù Dung mà quan sát gương mặt cô. Hơi thở của gã phả lên mặt của Phù Dung, cô khó chịu mà rụt người lại thì lập tức bị gã nắm chặt cổ áo mà kéo lại.
“Giờ nhìn kỹ mới thấy cô em cũng có một chút nhan sắc đấy nhỉ?”, Giọng nói của gã khàn khàn chứa đầy dục vọng, ngón tay thô kệch bò lên trên mặt của Phù Dung, “Hay là em hầu hạ anh một đêm đi. Nếu khiến anh thoải mái thì sẽ nghĩ đến chuyện thả em ra. Thấy thế nào?”
“Cút.”
Phù Dung tức giận hét lớn, rồi nhổ một bãi nước bọt vào mặt của tên râu quai nón. Trong người cô cảm thấy cực kỳ buồn nôn vì những lời nói và giọng điệu của gã.
“Bốp.”
Gã râu quai nón bị hành động của Phù Dung làm cho tức giận, hắn đưa tay tát mạnh vào mặt Phù Dung rồi mắng:
“Mẹ kiếp. Con khốn không biết tốt xấu. Tao để mắt đến mày là phước ba đời của mày mà còn dám nhổ nước bọt vào mặt tao?”
“Ha ha. Phước đó tôi không dám nhận. Anh cứ giữ lại đó mà dùng một mình đi. Anh dám lại gần tôi thì tôi lại dám nhổ một lần nữa đấy”, Phù Dung nhịn đau trên khóe miệng mà cứng rắn nói. Cô còn lâu mới thỏa hiệp với tên cặn bã này.
“Con đ* mạnh miệng nhỉ?”, Ánh mắt người đàn ông híp lại, thô lỗ đưa tay đến nắm tóc Phù Dung, rồi dí họng súng vào trán cô, “Nếu tao bắn nát sọ mày rồi thì mày có còn nhổ nước bọt vào mặt tao được hay không?”
Phù Dung mím môi, trừng mắng nhìn hắn ta. Thế nhưng quả thật cô không dám nói gì kích động gã nữa. Cô có thể cảm nhận được sát khí trong mắt người đàn ông này. Hắn chắc chắn có thể ra tay giết chết cô.
Phù Dung bên ngoài cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cứng rắn chống đối lại gã râu quai nón. Thế nhưng trong lòng thì cực kỳ sợ hãi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, không ngừng cầu khấn làm ơn có ai đến cứu cô. Nhưng rồi Phù Dung thê lương nhận ra rằng, thậm chí cô còn không có một cái tên nào trong đầu để chờ mong xuất hiện cứu cô trong lúc này nữa. Phù Dung chỉ có một mình mẹ cô mà thôi. Nhưng bà Dung Hoa chắc chắn không thể nào cứu cô được rồi.
“Ánh Vân vào đó bao lâu rồi?”, Từ Ngưng Viên ngồi trong một chiếc xe đen mà nhìn chằm chằm vào thiết bị theo dõi.
“Đã hơn ba mươi phút.”
“Tốt. Nhanh chóng vào bắt cô ta và thu thập hết mọi chứng cứ cho tôi. Tôi muốn một người cũng không sống sót được. Hiểu chưa?”
Ánh mắt Từ Ngưng Viên lạnh đi, nhìn người thuộc hạ của mình mà ra lệnh.
“Dạ. Đã rõ”, Lãnh Khiêm cả thân đều màu đen, khuôn mặt tú tuấn mà lạnh lẽo cúi đầu đáp lời Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên gật đầu sau đó mở cửa xe bước xuống. Anh cũng cầm theo một khẩu súng nhỏ mà cất bước đi.
“Từ tổng. Anh không ở trong xe chờ sao?”, Lãnh Khiêm thắc mắc khi thấy Từ Ngưng Viên xuống xe.
“Tôi phải tự tay giết mấy con chuột nhắt để trả lại món nợ đánh lén hôm trước. Mẹ kiếp. Dám giăng bẫy chém tôi một nhát”, Từ Ngưng Viên liếc nhìn Lãnh Khiêm mà đáp. Sau đó thì chạy nhanh vào trong khu nhà trước mặt.
Lãnh Khiêm nhìn theo Từ Ngưng Viên mà nghệt mặt ra. Người sếp này của anh đôi lúc cũng thật tùy hứng. Anh ta muốn chém giết ai thì sai bọn họ đi bắt về không phải nhanh hơn à? Thế mà cứ muốn xông vào trong đó?
Từ Ngưng Viên nghĩ lại về việc đám người này khiến anh bị thương hôm trước thì càng bực bội hơn. Hôm đó anh có hẹn đi uống rượu với đối tác nhưng không ngờ lại bị lừa, lúc phát hiện ra thì Từ Ngưng Viên đã bị ngấm thuốc mê. Anh cố gắng cầm cự, mang cơ thể bị thương trở về nhà thì ngất xỉu. Đêm đó chính là cái ngày mà Nhạc Thanh Dao đã phát hiện ra anh, khiến anh bị cô ta chế nhạo một phen. Từ Ngưng Viên càng nghĩ, càng không nuốt trôi cơn giận này. Ít nhất thì anh cũng phải đánh được mấy tên bên đó để hả giận.
Bên trong phòng có một người đàn ông và một người phụ nữ. Gã đàn ông túm chặt lấy cổ áo của người phụ nữ, quần áo của cô ta xộc xệch, mặt hai người kề sát nhau, mắt đối mắt. Định hôn nhau à? Gương mặt của người phụ nữ kia chẳng phải là con nhỏ đáng ghét Nhạc Thanh Dao sao? Cô ta không chịu ở công ty làm việc mà lại chạy tới đây dan díu với đám người này làm gì?
Tiếng động lớn cũng khiến cho người có mặt bên trong phòng giật mình mà nhìn lại. Phù Dung đang trong cơn tuyệt vọng thì lại có bất ngờ xảy ra. Cô mừng rỡ quay sang thấy Từ Ngưng Viên đang đứng ở ngoài cửa, mắt cô sáng lên. Thế nhưng hành động tiếp theo của Từ Ngưng Viên lại khiến cho Phù Dung không thể vui mừng nổi.
“A. Xin lỗi đã làm phiền. Hai người cứ tiếp tục đi nhé.”
Từ Ngưng Viên lạnh mặt liếc nhìn Phù Dung một cái rồi nhàn nhạt mà nói. Anh ta giống như không quen biết Phù Dung, đưa tay ra khép cánh cửa lại. Chuyện trong căn phòng này không liên quan gì đến anh cả.