Chương 53 Cưỡng hôn
Trong đầu của Phù Dung dường như vang lên một tiếng nói bảo cô phải mau chóng chạy đi, chạy thoát khỏi người đàn ông này. Phù Dung sợ hãi, quay lưng bỏ chạy nhưng lại bị Từ Ngưng Viên kéo lại. Anh lôi cô đến sô pha, nhấn cô xuống ghế rồi đè lên. Cô còn chưa kêu lên được một tiếng thì đôi môi đã bị Từ Ngưng Viên chiếm lấy.
Sự việc diễn ra quá nhanh, đầu óc của Phù Dung như ngừng hoạt động. Thứ ấm ấm trên môi cô là môi của Từ Ngưng Viên sao?
“Ưm…”
Phù Dung kêu lên một tiếng kháng cự, Từ Ngưng Viên lại thừa dịp mà đẩy nụ hôn trở nên sâu hơn. Anh dùng đầu lưỡi nhiệt tình khuấy đảo, nghiền nát đôi môi cô.
Phù Dung mở to mắt, tràn đầy sợ hãi. Từ Ngưng Viên như trút giận vào nụ hôn này. Môi cô đau rát. Động tác của Từ Ngưng Viên cực kỳ thô lỗ nhưng lại nhanh chóng khơi gợi lên dục vọng. Phù Dung cảm thấy nóng, nóng quá. Cả người cô như bị bốc cháy. Cơ thể non nớt khẽ run lên, không thể chịu đựng được sự kích thích quá lớn.
Trong cơn mê man, Phù Dung cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của Từ Ngưng Viên chạy dọc trên eo cô, luồn vào bên trong lớp váy. Hơi lạnh xâm nhập đột ngột khiến cho Phù Dung rùng mình.
“Không… ưm… không được…”
Phù Dung lấy lại được một chút ý thức, vội vàng nắm lấy tay Từ Ngưng Viên kéo ra khỏi người mình. Từ Ngưng Viên dễ dàng khống chế Phù Dung, bẻ ngược tay cô về sau, cảm giác đau đớn ập về.
Hành động này càng khiến cho phần ngực của Phù Dung dán sát vào người của Từ Ngưng Viên hơn. Mảnh vải trước ngực của cô đã bị Từ Ngưng Viên xé rách từ lâu. Da thịt trần trụi càng thêm ma sát trên khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông. Ánh mắt của Từ Ngưng Viên lại trở nên sâu thẳm. Mặt của Phù Dung đỏ ngây lên. Cô có thể cảm nhận được nơi nào đó trên người Từ Ngưng Viên đang căng cứng, trong lòng càng thêm hoảng hốt.
‘Từ Ngưng Viên muốn làm gì?’
Từ Ngưng Viên vẫn không buông tha cho đôi môi của Phù Dung. Một tay giam giữ tay cô, một tay thô lỗ đặt lên nơi đẫy đà của Phù Dung, hơi dùng sức mà bóp. Sau đó những ngón tay lần mò trên bụng cô di chuyển xuống dưới.
Phù Dung lập tức ngọ nguậy thân hình muốn trốn đi nhưng lại bị anh giữ chặt lấy. Hơi thở dồn dập, tiếng tim đập mạnh, môi lưỡi nóng bỏng của Từ Ngưng Viên. Mọi thứ gần như bức cho Phù Dung phát điên. Cô muốn vùng ra khỏi người của Từ Ngưng Viên. Phù Dung muốn thoát khỏi sự thống khổ dày vò này nhưng lại như muốn trầm luân vào trong đó?
“Ây da. Hai đứa làm gì ở giữa phòng khách vậy hả?”
Đang lúc Phù Dung và Từ Ngưng Viên đang quấn chặt lấy nhau. Giọng nói của bà Nghiêm Từ Vân đột ngột vang lên. Từ Ngưng Viên ngừng hành động của mình lại. Phù Dung lập tức nhân cơ hội đó mà đẩy mạnh anh ta ra, đứng thẳng dậy ôm chặt lấy ngực mà thở hổn hển.
Từ Ngưng Viên lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại. Anh liếc nhìn sang Phù Dung quần áo xộc xệch, mặt mũi đỏ bừng bên cạnh, rồi lại nhìn sang bà Nghiêm, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
“Mẹ. Sao mẹ lại về đây rồi? Không phải mẹ nói hôm nay qua nhà dì chơi à?”
“Sao thế? Trách mẹ về không đúng lúc à?”, Nghiêm Từ Vân vội vàng hỏi lại kèm lẫn trêu chọc, ánh mắt cứ liếc nhìn qua Phù Dung có ý ái muội:
“Hai đứa muốn làm gì thì vào trong phòng mà làm chứ? Ở đây là không gian sinh hoạt chung, sao trách mẹ được. Mà đúng là tuổi trẻ sung sức thật đó nha, chừng nào mẹ có cháu bồng đây hả?”
Từ Ngưng Viên thấy bộ dáng như xem trò vui của Bà Nghiêm thì lại càng bực mình hơn.
“Mẹ. Mẹ đừng có nói lung tung nữa.”
Anh bỏ lại câu nói đó rồi giận dữ bước vào phòng làm việc, đóng mạnh cửa lại. Sau đó bà Nghiêm và Phù Dung liền nghe thấy những tiếng đổ vỡ từ trong phòng.
“Thằng nhóc đó bị gì vậy? Sao hôm nay hung dữ thế?”, Bà Nghiêm ngơ ngác nhìn Phù Dung mà hỏi.
“Con cũng không biết. Mẹ à, mẹ nghỉ sớm nhé. Con về phòng đây.”
Phù Dung lắc đầu, gượng nghịu trả lời mẹ của Từ Ngưng Viên rồi nhanh chóng xin phép trở về phòng.
Phù Dung bỏ chạy trối chết về lại căn phòng nhỏ của mình. Cô đóng cửa lại, ngồi hẳn xuống sàn, tim vẫn còn đang đập rất nhanh.
Từ Ngưng Viên ở trong phòng làm việc phát tiết một trận, những đồ nào có thể đập được đều bị anh đập nát. Trong lòng anh rất khó chịu, cảm giác bí bách, hoang mang và tức giận mãi vẫn không xua đi được.
Nhìn quanh căn phòng đã không còn thứ gì có thể đập được nữa rồi, Từ Ngưng Viên mệt mỏi mà ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại. Trong đầu liền hiện lên hình ảnh đôi môi sưng đỏ của Phù Dung ban nãy, Từ Ngưng Viên lập tức mở mắt ra, gương mặt đầy âm u. Ánh mắt anh bị thu hút bởi thứ lóe sáng trên bàn.
Cả căn phòng làm việc trở nên tan hoang thế nhưng bức ảnh này vẫn không hề bị ảnh hưởng. Từ Ngưng Viên đã không đụng đến nó. Hình ảnh hai người thanh niên tươi cười trên đó càng khiến tâm trạng anh trở nên phiền muộn hơn. Nụ cười của Huy Vũ vẫn luôn rạng rỡ như vậy.
Từ Ngưng Viên thức trắng ở trong phòng làm việc một đêm. Phù Dung trằn trọc ngủ không yên giấc.
Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, Phù Dung lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Chuyện tối hôm qua đối với cô đúng là đả kích không nhỏ. Nhưng Từ Ngưng Viên đã thường xuyên khiến cho Phù Dung phải làm quen với đả kích rồi. Vì vậy cô cũng không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa.
Hôm nay lại là một ngày rất đặc biệt, một ngày khiến tâm trạng của Phù Dung vui phơi phới. Ngày cuối cùng cô phải đi làm tại TG Fintech. Sau hôm nay, cô sẽ có lại được sự tự do, sẽ đi kiếm một nơi thật tốt để làm việc. Tránh xa cái tên thần kinh Từ Ngưng Viên và cả tên biến thái Mạc Tử Thâm.
Phù Dung chọn mặc một chiếc váy đẹp nhất mà cô có được rồi đi đến TG Fintech. Hôm nay Phù Dung gặp ai cũng cười, ai nhờ gì cô đều sẽ làm không từ chối. Phù Dung còn sảng khoái bao những người thường hay làm việc với cô ăn một bữa thật hoành tráng.
Đến năm giờ chiều, cũng đã là giờ tan làm rồi. Phù Dung ngẫm nghĩ một chút rồi cầm tờ hợp đồng thực tập của mình đến gõ cửa phòng làm việc của Từ Ngưng Viên.
“Cốc… Cốc… Cốc…”
“Vào đi.”
Phù Dung bước tới, đập bản hợp đồng thực tập ma quỷ mà Từ Ngưng Viên đã gài cô ký kết xuống mặt bàn. Gương mặt của Phù Dung dương dương tự đắc, đầy khiêu khích mà nói:
“Kể từ giờ phút này tôi sẽ không còn là nhân viên của anh nữa. Từ tổng, không hẹn ngày gặp lại nhé. Bye.”
Phù Dung cao ngạo nói xong hết ý của mình thì quay lưng mà bước đi, trong lòng cười thầm.
“Đứng lại”, Phía sau lưng vang lên giọng nói âm trầm của người đàn ông.
“Anh còn muốn nói gì nữa? Dù có nói gì thì cũng đừng hòng tôi quay lại đây làm việc cho anh.”