~ Sân bay
Tưởng Phong đã ở lại Trung Quốc được 1 tháng nếu như không phải vì vướng bận chuyện của Mạc Tuyết anh cũng sẽ không trễ nãi kéo dài lâu vậy mới trở về Úc.
Dự tính chỉ là đến Trung Quốc giải quyết xong chuyện dứt khoát nửa tuần là có thể quay về, ai ngờ lại bị sự mê hoặc của Mạc Tuyết kéo lại đến phải trở thành giáo sư ở trường cô hơn 1 tuần.
Lúc này Tưởng Phong định tắt máy điện thoại để tránh bị làm phiền thì lại có một cuộc gọi hiện lên.
" Có chuyện gì ? "
Đầu dây bên kia có một giọng nam vang lên, nghe có vẻ rất lo lắng điều gì đó.
" Mạc tiểu thư đang xem mắt ở khách sạn nhà hàng Phong Chấn "
Hoá ra lo lắng của người đàn ông bên đầu dây kia chính là thấy cảnh Mạc Tuyết đi xem mắt.
Tưởng Phong không nói gì nữa hết liền lập tức cúp máy. Gương mặt hiện rõ sát khí như muốn thiêu sống người khác.
Để lại hành lý cho hai tên thuộc hạ đang đi cùng rồi quay trở lại.
Tưởng Phong hận không thể bấm nút một cái đã đến chỗ của Mạc Tuyết để bốp chết cô. Trước mặt mọi người nói anh là bạn trai cô, anh cũng đã phối hợp lắm mà chẳng thèm công lao. Vậy mà sau lưng anh lại đi xem mắt với người đàn ông khác. Rốt cuộc trong mắt cô, anh là cái gì ?
Tưởng Phong càng nghĩ càng tức giận lên xe phóng đi nhanh đến khách sạn nhà hàng Phong Chấn.
Hai tên thuộc hạ bị anh bỏ lại cũng chẳng thể nói gì, xác nhận là xách hành lý trở về biệt uyển chờ lệnh và hủy chuyến bay hôm nay luôn.
~ ở trong phòng
. Tóm lại chính là tôi và anh lần đầu gặp mặt, cũng như là lần cuối cùng gặp mặt. Hẹn không gặp lại !
Mạc Tuyết nói dứt khoát, rút nhanh thắng nhanh mà rời đi. Cô không muốn tiếp tục dây dưa với cái tên chẳng quen biết này.
Vừa quay người định bước đi thì lại bị Lâm Duật nắm lấy cánh tay dùng lực kéo mạnh Mạc Tuyết vào trong lòng mình. Nhưng Mạc Tuyết vì mang giày quá cao mà đứng không vững ngã nhào đè cả người Lâm Duật xuống sàn.
Tư thế anh nằm trên, em nằm dưới này của Mạc Tuyết lại bị Tưởng Phong đúng lúc mở cửa đi vào nhìn thấy.
Mạc Tuyết nghe tiếng cạch liền quay sang nhìn thì thấy sau cánh cửa là bóng dáng quen thuộc của Tưởng Phong.
Cô hận Tưởng Phong sớm không đến, muộn không đến, lại đến ngay đúng lúc then chốt cô bị ngã nằm trên Lâm Duật.
Tưởng Phong ban đầu không nghĩ đến sẽ nhìn thấy cảnh tượng bỏng mắt này nên tâm tình tuy giận dữ rồi cũng nguôi nhưng khi vừa bước vào lại thấy hình ảnh không tin vào mắt mình như thế, cả gương mặt của anh đen thui.
Mạnh tay kéo Mạc Tuyết ngồi dậy đứng bên cạnh mình, Tưởng Phong đặt bàn tay choàng qua eo của cô ôm thật chặt như muốn nghiền nát cái eo nhỏ của cô.
Mạc Tuyết vì bị như vậy mà đau đớn cố gắng mỉm cười nhìn Tưởng Phong, nói nhỏ vào tai anh.
\- anh bốp chặt như vậy, tôi sẽ chết đấy !
Tưởng Phong không quan tâm đến lời nói của Mạc Tuyết, ánh mắt trực tiếp bỏ qua cô, dùng ánh mắt lạnh lẽo xuyên tâm can nhìn Lâm Duật vừa lật đật đứng dậy chỉnh sửa quần áo.
\- tiểu nha đầu, người bạn trai này đối xử không tốt với em sao ? Nếu có thì cũng không cần phải tùy tiện nghe lời ba mẹ đi xem mắt như vậy chứ ?
What ? Mạc Tuyết cô không nghe nhầm chứ ? Từ khi nào mà chuyển thành tiểu nha đầu rồi ? Nhưng mà sao anh lại biết cô đi xem mắt ?
Mạc Tuyết đưa đôi mắt long lanh nhìn Tưởng Phong để mong có được đáp án. Tưởng Phong tức nhiên là hiểu ý của cô chứ nhưng mà anh không thèm trả lời. Lại còn lạnh lùng nói tiếp :
\- em nói xem, cái tên đàn ông này so với bạn trai của em có đẹp trai, nhiều tiền hơn hay không ?
Ánh mắt đột nhiên chuyển tầm mắt sang Mạc Tuyết khiến bất giác bị mê hoặc đầu lắc lia lịa, trả lời :
\- không ! So với anh, anh ta sao có thể thắng !
Mạc Tuyết vừa nói ra xong thì hối hận không thể nuốt trở lại vào trong. Cô giơ tay lay nhẹ đầu mình, rốt cuộc cô bị chứng mê trai từ khi nào mà vừa nhìn Tưởng Phong lại đột nhiên phối hợp với anh mà trả lời như vậy.
Đúng là mất mặt chết cô rồi ! Cô ước gì ở đây có cái lỗ để cô chui xuống cho rồi.
Không đợi cô tìm cái lỗ Tưởng Phong đã mạnh tay kéo cô rời đi.
Vừa ra đến xe thì anh một lần nữa quăng cô lên xe khiến cô mất thăng bằng đầu đập xuống cái ghế.
\- anh muốn đưa tôi đi đâu ?
Không đáp lại, Tưởng Phong trực tiếp lên ghế tài xế phóng xe chạy đi.
Hết chương 14