Lúc đầu Ngô Mai cũng không muốn nói lời nặng nề như thế này, nhưng mà Lý Thanh khiến cho người ta có cảm giác không tốt, nếu như lần này không phải do bọn họ ngẫu nhiên phát hiện thì có phải bây giờ người ngồi tù sẽ là Trần Kiến Hoa không?
Đem mọi chuyện làm lớn là ý nghĩ của Ngô Mai, chỉ có như vậy thì vị chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ này mới sẽ không xử lý ba phải.
“Được, chuyện này tôi sẽ xử lý thật tốt, nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thật thoả đáng.”
Ông ta nói như vậy nhưng trong lòng lại cho rằng một nhà Trần Kiến Hoa thật sự quá hùng hổ dọa người.
Cuối cùng mặc dù Trần Kiến Nam bị tạm giữ bảy ngày nhưng đại phòng và nhị phòng gần như đã trở mặt, mặc dù Trần Kiến Hoa rửa sạch hiềm nghi, nhưng mà bốn chữ vong ân phụ nghĩa đã khắc lên trên người anh.
Từ trước đến nay Trung Quốc đều là xã hội nhân tình, cho dù là Trung Quốc mới thành lập về sau thì những tập tục cũ này cũng sẽ không thay đổi.
Trong mắt thế nhân, Trần Kiến Hoa chính là được người lớn đại phòng nuôi lớn, để anh kết hôn và xây nhà cho anh, Trần Kiến Hoa nên coi đại phòng như cha mẹ nuôi của mình, đây chính là hiếu thuận.
Rõ ràng là bọn họ thắng lợi nhưng còn bị dư luận chỉ trích nhiều hơn.
Mẹ Trần khóc sướt mướt: “Kiến Hoa, cho dù con biết chuyện này cũng không cần quản, chỉ yên lặng xử lý là được rồi, nếu không cha của con trên trời có linh thiêng nhìn thấy mọi chuyện sẽ rất buồn. Quan hệ của cha con và bác cả của con là tốt nhất, bác cả của con cũng nuôi con đến hai mươi tuổi…”
“Mẹ, chuyện này không phải nhịn được hay không nhịn được, mà anh ta vốn làm sai chuyện còn muốn hãm hại Kiến Hoa, nếu như Kiến Hoa thật sự bị hại vào trong tù, vậy thì mẹ và con biết phải làm sao bây giờ? Mẹ có nghĩ đến hay không, Trần Kiến Nam như bây giờ đã là không truy cứu được nữa rồi.” Ngô Mai cũng nhịn không được mà nói.
Cô rất khó tưởng tượng được Trần Kiến Hoa lại ở trong tình thế như vậy mà lớn lên, trắng đen ra sao cũng chỉ là chuyện của con người.
“Không cần nhiều lời với bà ấy đâu.” Trần Kiến Hoa kéo cô nổi giận đùng đùng trở về phòng.
Đóng cửa phòng, Ngô Mai nhìn anh nằm uỵch xuống giường, không khỏi nói: “Mặc dù một nhà bác cả của anh có tâm địa xấu, nhưng mà anh cũng có vấn đề.”