Trần Kiến Quốc là con cả trong nhà, hắn ta đối với chuyện gần đây rất bất mãn, hắn ta nghĩ đến nhà bọn họ giúp đỡ chú hai vất vả nuôi lớn con cái, ngược lại thì tốt rồi không đề bạt chút gì cho nhà mình, còn thằng nhóc Trần Kiến Hoa đó đúng là người có thủ đoạn độc ác.
Mặt bác cả Trần đều tái đi rồi: “Mày nói chuyện tầm bậy cái gì đó, những lời này nói hết ra, nếu lỡ bị Trần Kiến Hoa nghe được thì mấy người chúng ta sao có thể có quả ngon để ăn, chú hai của mày cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”
Trần Kiến Quốc rụt cổ một cái không còn dám nói nhiều.
“Được rồi, ông cũng đừng trút giận lên con cái, trước đây chúng ta kín miệng như cái nút, chú hai cũng không có coi chừng chúng ta nhiều nữa rồi, Kiến Quốc cũng đã hai mươi mấy tuổi còn chưa lên làm binh, chú hai nó cũng mặc kệ. Chuyện mà Trần Kiến Hoa làm thì không phải chú ấy cũng nên đền bù chúng ta một chút à?”
Lý Thanh là bộ mặt của đại phòng, bà ta đã lên tiếng thì mọi chuyện gần như đã định, Trần Kiến Quốc nghe thấy vậy không khỏi dấy lên mấy phần hi vọng, La Thục Anh càng không ngờ đến chuyện của Trần Kiến Nam đánh bậy đánh bạ còn có thể có chuyện tốt như vậy.
Chị ta và Trần Kiến Quốc âm thầm mừng rỡ.
****
Sau khi đầu xuân đến thôn Tiểu Kiều bắt đầu hô hoán đám thanh niên trai tráng đi sửa cầu trải đường, Ngô Mai từ sớm đã giúp Trần Kiến Hoa làm lương khô, Trần Kiến Hoa đang bỏ củi vào bên trong bếp.
“Chuyến này anh đi vài ngày, cửa sổ và tất cả cửa nẻo đều phải đóng thật kỹ.” Anh mím môi một cái, giọng nói đầy chân thành.
(Vì mối quan hệ của Ngô Mai và Trần Kiến Hoa đã trở nên vợ chồng gắn bó hơn nên sẽ đổi xưng hô anh-em giữa hai người nhé.)
Bởi vì trong mấy ngày tết không có đi thăm thân thích, mẹ Trần cũng không có quản bọn họ nhiều nữa, mỗi ngày bà đều đang sầu não vì chuyện đại phòng, duy nhất chỉ có hai vợ chồng Ngô Mai và Trần Kiến Hoa là tân hôn, cả ngày lẫn đêm đều triền miên không thôi, bây giờ đột nhiên phải tách ra, hai người đều cảm thấy có chút lưu luyến lẫn nhau.
Mấy đời làm người rồi Ngô Mai mới có thể ăn xong rồi nghiện nên cô có chút không nỡ, chồng đi một cái là đi một tháng, nhưng mà cũng không có cách nào, lúc này cũng vừa đúng là cơ hội để anh biểu hiện.