Vì vậy gả cho anh chính là số mệnh không tốt đúng không? Nhưng thậm chí cho đến bây giờ Ngô Mai cũng không nói cho anh biết những điều này, cô vẫn luôn khuyên anh vì mình, nhưng anh không hiểu được ý nghĩ ẩn giấu trong lòng của Ngô Mai, Ngô Mai nhìn thấy người chị em của mình là Ngô Mạt Lỵ đã gả cho đoàn trưởng Phó mà cô thì phải gả cho anh, chắc hẳn là ấm ức lắm.
Từ ngày đó về sau, Trần Kiến Hoa dần bắt đầu biểu hiện ra sự cố gắng phi thường, anh vốn đã thông minh, nhưng bình thường lại bại hoại.
Mà cũng bởi vì anh bị một nhà bác cả Trần tận sức chèn ép, còn mẹ Trần lại chưa từng giúp đỡ anh, ngược lại còn trách móc anh, điều này khiến cho anh căn bản không muốn cố gắng, bởi vì đối với anh mà nói trở nên nổi bật căn bản là vô dụng, mẹ Trần cũng sẽ chỉ khuyên anh đem chỗ tốt chia cho đại phòng, vậy thì anh cần gì phải cố gắng chứ?
Bây giờ cuối cùng cũng có mục tiêu, Ngô Mai là người thương của anh, cô đối xử với anh còn tốt hơn mẹ anh, hơn nữa còn thấu hiểu anh, quan trọng hơn chính là anh không muốn để người khác coi thường Ngô Mai.
Nhưng mà lúc này Ngô Mai vẫn không biết.
Cô vác rổ chuẩn bị lên núi, nhưng vừa ra ngoài đã đụng phải thím Vương sát vách, trên tay thím Vương dính đầy máu khiến người ta sợ hãi tột độ, Ngô Mai vội hỏi: “Thím ơi, có chuyện gì vậy thím?”
“Là con dâu của tôi vừa mới sinh con xong thì hôn mê, máu đã chảy đầy đất rồi, tôi rót nước nóng một hơi cho nó bây giờ nó mới tỉnh. Bây giờ tôi định đi chọn đất để chôn kĩ nước máu ở trong phòng.” Thím Vương nói một câu như vậy đã vội vã đi.
Lúc này mẹ Trần cũng bước ra ngoài, bà cảm thán với Ngô Mai: “Phụ nữ đẻ con chính là đi dạo quỷ môn quan, cũng may lúc mẹ có Kiến Hoa được bác thím cả con chăm sóc, vì vậy mới thuận lợi mà sinh sản.”
Trước khi Ngô Mai xuyên qua, cô là học sinh trong trường y, cô còn nhớ rõ mình đã từng thấy một luận văn liên quan đến y học trong điều kiện không phát triển, tình huống phát triển của tỉ lệ sống sót và sinh trưởng của phụ nữ và trẻ con trong thôn đó khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, cô nghĩ mình dường như phải làm chút gì đó.
Thím Vương không phải người cay nghiệt, bà ấy đối xử với con dâu cũng được, nhưng loại chuyện này vẫn khó tránh khỏi.
“Có cần tìm đại phu Trần đến không ạ?” Ngô Mai biết trong thôn này cũng có thầy lang, khoảng chừng hai mươi phút là đến, những thầy lang này cũng thường xuyên xuống nông thôn.