Đoạn đường vắng vẻ càng yên tĩnh đến lạ thường. Chỉ còn tiếng gió thoảng, tiếng xe cộ ồn ào vọng đến từ nơi xa.
Hai nữ nhân chuyên chú nhìn nhau, trong lòng thấp thoáng tư vị không rõ.
Lâng lâng kỳ lạ, như cánh diều lơ lửng giữa không trung, không tìm được điểm đáp thích hợp.
Chỉ đến khi Chung Giai Kỳ đánh nhẹ bả vai Diệp Ân, hai tia mắt liền cắt nhau không ngừng luyến tiếc.
"Em xem, lúc nãy tay chị bị bọn hắn siết chặt, đến giờ vẫn còn đỏ đây này!" Chung Giai Kỳ mím môi than vãn.
Nhìn cánh tay được đưa đến trước mặt mình, Diệp Ân vội cầm lấy, cô xoay qua xoay lại, nhẹ giọng hỏi: "Còn đau lắm không? Có chỗ nào khác trên người bị thương không?"
Tâm trạng lo lắng hoàn toàn chân thực. Cô biết, nếu vị đại tẩu này có mệnh hệ gì, chắc chắn lão đại sẽ băm cô thành đống thịt nhão!
Đứng ở gần bên, nữ nhân nào đó quan sát tình hình, hàng mi khẽ rũ xuống.
"Không có." Chung Giai Kỳ đáp, cô dang hai tay mình ra, tiếp tục nói: "Diệp Ân, cõng chị về nhà."
Diệp Ân tròn mắt: "Nhà. . . nhà em sao?"
Chung Giai Kỳ gật đầu: "Không phải nhà em có thuốc xoa bóp tốt lắm sao?"
Lại tiến người đến, Chung Giai Kỳ nhướn mi hỏi: "Hay là em đã quên rồi? Trước đây em cũng từng giúp chị xoa bóp, không lẽ bây giờ lại không được?"
Diệp Ân: ". . ."
Phải phải, một trong những hình phạt mà nữ nhân này đưa ra chính là bóp vai cho cô ấy.
Hơn nữa còn bóp suốt mấy tiếng đồng hồ, muốn rụng cả hai tay. . .
Diệp Ân lý nào lại không nhớ!
Cô cười xuề xoà, khẽ giọng đáp: "Nhưng mà. . . chỉ bị thương ở tay thôi có phải không?"
Ý tứ rất rõ ràng, hai chân Chung Giai Kỳ vẫn còn lành lặn, mắc gì lại bắt cô cõng về nhà mới được chứ?
Chung Giai Kỳ lộ ra bộ dáng uỷ mị, hai đầu ngón tay chạm chạm vào nhau, cất giọng ấm ức: "Lúc nãy bị doạ sợ đến xanh mặt, chân chị vẫn còn run đây này. . ."
Cô giương lên ánh mắt biết nói, nhìn thẳng mặt Diệp Ân: "Thế nào? Em không muốn cõng chị sao?"
Diệp Ân: ". . ."
Cô ước gì bản thân có thể trả lời là "không muốn!"
Bất quá, cho cô ăn mười cái gan cọp cô cũng không dám thốt ra hai chữ này!
Rất nhanh biến thành bộ dáng ngoan ngoãn, Diệp Ân xoay người khom lưng, tuỳ ý để người kia xem mình là ngựa mà leo lên cưỡi!
Vô tình đưa mắt nhìn sang Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân cảm nhận dưới lớp da mặt kia đang tồn tại một loại biểu cảm khá bất thường.
Mà bản thân không thể nhận rõ.
"Cô Khương, bọn em xin phép về trước." Diệp Ân nói lời tạm biệt.
Khương Nhã Tịnh không đáp, chỉ hờ hững đứng nhìn.
Một lúc sau mới khẽ gật đầu.
Phóng người nhảy lên lưng Diệp Ân, Chung Giai Kỳ ôm chặt cổ, xoa xoa hai cái má nhỏ của đối phương, cô nói: "Nhanh lên nào. Chúng ta về nhà xoa bóp!"
Diệp Ân: ". . ."
Cô nghe rõ trong lời nói này bao hàm ý tứ gì!
Sợ đến tím mặt. . . !
Gật đầu chào Khương Nhã Tịnh cùng Châu Lễ, Diệp Ân cõng Chung Giai Kỳ chạy ra khỏi ngõ, đi mất hút.
Lặng lẽ đứng dõi theo bóng lưng hai người vừa đi khuất, Khương Nhã Tịnh vô thức nhíu mày.
"Tiểu thư, xem ra hai tháng nay chúng ta đã uổng công rồi." Châu Lễ cung kính nói.
Sắc diện tối sầm, Khương Nhã Tịnh rơi vào trầm mặc.
Châu Lễ tiếp tục nói: "Trong suốt hai năm, Chung Giai Kỳ quả thật rất ưu tú, cũng không có biểu hiện bất thường. Gần đây đột nhiên lại xảy ra chút vấn đề, có lẽ những lời cô ta nói đều là thật."
Không nghe thấy nữ nhân bên cạnh trả lời, hắn lại nói: "Tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Tối nay sẽ thu hết đám người đang theo dõi cô ta trở về chứ?"
Tầm mắt Khương Nhã Tịnh hướng thẳng vào hư không, như thể đang tìm về một nơi vô định.
Cô khẽ thở dài, chất giọng lắng xuống: "Không phải tối nay. Là ngày mai."
Châu Lễ khó hiểu, hắn hỏi lại: "Ngày. . . ngày mai sao?"
"Phải." Khương Nhã Tịnh cất bước, nhàn nhạt thả ra âm thanh truyền về phía sau: "Tối nay, xem cô ta nán lại nhà Diệp Ân đến lúc nào."
Châu Lễ: ". . ."
*
Vừa đặt chân trở về nhà, Diệp Ân thả Chung Giai Kỳ ngồi xuống ghế, bản thân cô thì lấy tay vịn lên tường, đứng thở hồng hộc.
Nữ nhân mình hạc xương mai, không ngờ lại sở hữu cân nặng đáng gờm như vậy!
Ngồi chống tay lên cằm, Chung Giai Kỳ "chậc" liên tục từng tiếng: "Xem kìa xem kìa. Không biết nếu đổi lại là cõng Khương Nhã Tịnh, em có bày ra vẻ mặt cực khổ thế này hay không nữa?"
Thâm ý đầy rẫy trong từng câu nói, khiến Diệp Ân cứng họng không cách nào phản biện.
Từ trong bếp, Liễm Văn chậm rãi bước ra, trên tay cầm theo một bát canh nóng hổi.
Nhìn đến Chung Giai Kỳ bằng ánh mắt nuông chiều: "Bảo bối, có phải làm khó em rồi không?"
Bát canh đưa đến trước mặt Chung Giai Kỳ, toả hương ngào ngạt.
Chung Giai Kỳ hít sâu một hơi, cười đến tít mắt: "Cũng may là còn có lão đại thương em!"
Quan sát bát canh thập toàn đại bổ trên mặt bàn, Diệp Ân mím môi bất mãn.
Bát canh ngon thế này, đáng lý ra nên thuộc về cô mới đúng!
Cô mới là người cực khổ không phải sao?!
"Sao rồi?" Liễm Văn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vén tóc Chung Giai Kỳ kẹp lên vành tai, ấm giọng hỏi: "Có người ức hϊếp bảo bối của chị có phải không?"
Diệp Ân: ". . ."
Được rồi được rồi, kẻ xướng người hoạ, chỉ có tôi là gây nên tội tày đình thôi chứ gì?
Đúng là. . . bức người quá đáng!
Chung Giai Kỳ ngả đầu tựa lên vai Liễm Văn, cô vuốt ve lồng ngực người kia, khẽ giọng nỉ non: "Em nhớ chị lắm a! Hai tháng rồi chúng ta mới được gặp mặt."
Lại ngẩng mặt lên, Chung Giai Kỳ khó chịu, hỏi: "Chị nói xem, lũ người kia đã rời đi chưa?"
Liễm Văn lắc đầu: "Vẫn chưa. Lúc nãy khi hai người trở về, chị đứng trên lầu quan sát vẫn trông thấy bọn hắn theo dõi từ phía xa. Chỉ có điều khác với những lần trước, lần này chỉ còn có hai tên."
Nghe ngóng tình hình, Diệp Ân liền hướng mắt ra cửa.
Cô hỏi: "Đại tẩu, có người muốn theo dõi chị sao?"
Từ tốn húp xuống từng muỗng canh, Chung Giai Kỳ nhàn nhạt đáp: "Phải, em cũng biết người đó."
Diệp Ân lặng người, cô không khó đoán được "người đó" trong miệng Chung Giai Kỳ là ai.
"Đại. . . đại tẩu. Nhiệm vụ của chị thật sự có liên quan đến Khương Nhã Tịnh sao?" Cô hỏi.
Đưa mắt nhìn Liễm Văn, Chung Giai Kỳ trưng cầu ý kiến.
Sau khi nhận được cái gật đầu từ Liễm Văn, Chung Giai Kỳ liền nói: "Có liên quan. Theo đúng lý thì chị mới là người làm chủ cuộc chơi. Nhưng không ngờ cách đây hai tháng lại bị cô ta săn ngược lại. Thật khiến chị tức chết rồi!"
Vẫn điệu bộ nhàn nhã, Chung Giai Kỳ vừa nói vừa cầm bát canh lên tay húp một hơi cạn sạch.
Tiến đến ngồi đối diện Chung Giai Kỳ, Diệp Ân cau mày, hỏi: "Có thể nói rõ cho em biết được không? Khương Nhã Tịnh rốt cuộc có liên quan như thế nào?"
"Không cần khẩn trương." Liễm Văn lên tiếng, dáng vẻ bình thản: "Chị đã nói rồi, hiện tại vẫn chưa phải lúc cho em biết hết mọi chuyện."
Diệp Ân nghiêm giọng phản ứng: "Em chỉ muốn biết cô ấy là người như thế nào? Là người tốt hay kẻ xấu, chẳng lẽ như vậy em cũng không được quyền biết sao?"
"Em muốn chất vấn chị có đúng không?" Liễm Văn lườm mắt.
Sắc mặt Diệp Ân lập tức giãn ra, cô mím môi, cúi thấp đầu tràn đầy bất mãn.
"Nói em ngốc cũng không sai chút nào." Liễm Văn thở dài.
Cô nhìn nhìn Diệp Ân, giọng lạnh thoát ra như bị đóng băng trong không khí: "Khương Nhã Tịnh, cô ta vốn không phải người tốt."
Ngước mắt nhìn lên, nội tâm Diệp Ân gần như bị sụp đổ.
Một tượng đài to lớn trong lòng cô gián tiếp bị quật ngã bởi lời khẳng định này.
Liễm Văn nâng môi cười, cười rất nhạt, lời nói tiếp theo tựa như muốn trấn an, nhưng nhiều hơn là mười phần hàm ý.
"Nếu tốt, cô ta chỉ tốt với mỗi mình em."
-------------//----------
P/s: Ân Ân bị ăn cơm tró =))) 🫣🫣