Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*

Nán lại Khương gia chăm sóc an ủi ba của mình đến tối, Khương Nhã Tịnh sau đó lái xe quay trở lại bệnh viện.

Sau khi gửi xe, cô mua một ít thức ăn vặt để mang lên phòng. Thời điểm vừa rẽ sang lối cầu thang, vì mải mê suy nghĩ nên cô không nhìn đường, bất ngờ bị ai đó va trúng đến suýt ngã.

"A. . . !"

"Cẩn thận!"

Cũng may là người kia đã kịp thời vòng tay giữ lấy hông cô, kéo cô đứng ngay ngắn trở lại.

Vừa đứng vững, Khương Nhã Tịnh còn chưa kịp nói lời cảm ơn đã bị diện mạo của người trước mặt làm cho kinh ngạc.

"Nhã Tịnh? Là em sao?"

Đứng đối diện Khương Nhã Tịnh lúc này là một nữ nhân trắng trẻo cao ráo, mái tóc layer đen nhánh xoã đến ngang vai. Mi thanh mục tú, từng đường nét trên gương mặt vô cùng sắc sảo.

Khương Nhã Tịnh chớp chớp mi mắt, cô mỉm cười đáp lại: "Nghiêm Đình, chị về từ lúc nào thế? Sao không báo với em?"
Nghiêm Đình bĩu môi: "Báo với em em sẽ đến đón chị sao?"

Nhìn bộ dáng trẻ con của Nghiêm Đình, Khương Nhã Tịnh không khỏi buồn cười.

Đây là một đàn chị cô quen biết từ thời Đại học, lớn hơn cô 2 tuổi.

Nghiêm Đình là luật sư, từ cách đây 5 năm đã gây được tiếng vang lớn, trở thành nữ luật sư trẻ tuổi nổi tiếng nhất thành phố X lúc bấy giờ.

Nếu không phải 3 năm trước cô phải sang Anh phát triển sự nghiệp, có lẽ thời điểm này đã được bổ nhiệm làm thẩm phán.

"Nghiêm Đình, sao chị lại về nước? Hơn nữa còn xuất hiện ở đây là thế nào?" Khương Nhã Tịnh thắc mắc.

Nghiêm Đình thở dài: "Mẹ nuôi chị vừa gặp tai nạn. Không may lại phải phẫu thuật, chị vừa hay tin lập tức đặt vé máy bay để trở về."

Khương Nhã Tịnh quan tâm: "Bác thế nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không?"
"Không sao." Nghiêm Đình phẩy tay: "Phẫu thuật xong sẽ ổn thôi. Mẹ cũng già rồi, đi đứng không cẩn thận nên bị vấp ngã."

"Lần này chị sẽ về luôn, không quay lại nước Anh nữa. Dù sao thì cũng phải ở bên cạnh để thuận tiện chăm sóc bà."

Khương Nhã Tịnh khẽ cười: "Vậy cũng tốt. Sau này có kiện cáo gì em sẽ nhờ đến chị."

Nghiêm Đình ngoắc môi: "Hoá ra em chỉ trông chờ ở chị nhiêu đó thôi sao? Em cũng tàn nhẫn thật a! Chị đi suốt 3 năm em không hề nhắn tin hay gọi điện hỏi han gì cả! Ngay cả số điện thoại em cũng thay đổi, vậy mà còn trách chị. . . trở về mà không báo với em!"

Nhắc đến vấn đề này, Khương Nhã Tịnh cũng có chút áy náy.

Không phải cô không muốn hỏi thăm, nhưng vì trước đó cô đã thẳng thừng. . . từ chối tình cảm của Nghiêm Đình, nên trong lòng vẫn còn chút lấn cấn.
Cô không muốn gieo nhớ thương, cũng không muốn Nghiêm Đình tiếp tục tơ tưởng đến cô, nên đành phải cắt đứt liên lạc sau khi nữ nhân này sang Anh định cư để phát triển sự nghiệp.

Ngẫm lại thì bản thân cũng có phần hơi quá đáng. . .

Quan sát nét mặt lúng túng của Khương Nhã Tịnh, Nghiêm Đình liền bật cười: "Chị chỉ nói đùa thôi, cũng không cần nghiêm túc như vậy a!"

Khương Nhã Tịnh thở một hơi nhẹ nhõm.

Nữ nhân này vẫn không chút thay đổi. . . vẫn rất thích đùa!

Nghiêm Đình với tay, ngỏ ý muốn cầm hộ túi ni lông chứa thức ăn trên tay Khương Nhã Tịnh, cô nói: "Em lên lầu có phải không? Để chị đưa em lên đó."

Khương Nhã Tịnh gật đầu, cô thả lỏng tay trao túi ni lông đến tay Nghiêm Đình.

"Học trò của em gặp tai nạn, phòng của em ấy ở lầu một, ngay đây thôi."

Nói rồi, cả hai cùng bước đi.
Vừa đi, hai người vừa trò chuyện tán dóc. Rất nhanh đã đến trước cửa phòng.

Diệp Ân nghe thấy tiếng cười ở bên ngoài, nhận ra giọng nói của Khương Nhã Tịnh, cô lập tức đứng lên bước ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, đứng cách cô một khoảng là Khương Nhã Tịnh cùng với một nữ nhân xa lạ.

Hai người trò chuyện trông rất vui vẻ.

Diệp Ân quan sát nữ nhân bên cạnh Khương Nhã Tịnh, cẩn thận đánh giá một phen.

Ngoại hình rất bắt mắt, từ diện mạo cho đến dáng người đều rất đẹp. Hơn nữa còn khá cao, có vẻ chỉ thấp hơn cô một chút.

Là ai nhỉ. . . ? Sao lại trò chuyện thân mật thế kia?

Khương Nhã Tịnh cũng chưa từng cười với cô nhiều như vậy!

"Nhã. . ." Vừa định gọi tên Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân chợt nghĩ đến gì đó liền sửa lại: "Cô Khương, cô đến rồi sao?"

Lúc này, Khương Nhã Tịnh mới nghiêng người nhìn về phía sau.
Thấy Diệp Ân đang bước đến, cô liền mỉm cười đầy dịu dàng.

Tầm mắt Nghiêm Đình cũng dời lên người Diệp Ân, ngầm đoán nữ nhân đang tiến về phía mình là cô học trò mà Khương Nhã Tịnh nhắc đến.

Cao quá. Có vẻ nhỉnh hơn cô một chút.

Mắt to, mũi cao, môi mỏng dày vừa đủ. Hàng chân mày anh khí cá tính, mái tóc đen xoã dài cùng với làn da trắng hồng ôn nhuận.

Ngũ quan sắc nét, ngoại hình cao ráo cực hút ánh nhìn. Thật không ngờ Khương Nhã Tịnh đã xinh đẹp, ngay cả học trò cũng đẹp đến thế này!

Nhưng mà. . . hình như hơi già trước tuổi thì phải?

"Nhã Tịnh, đây là học trò gặp tai nạn mà em nói đó sao?" Nghiêm Đình hỏi.

Diệp Ân vừa nghe thấy hai chữ "Nhã Tịnh" thốt ra từ miệng Nghiêm Đình, mi tâm vô thức nhíu lại.

Đã thế thì thôi, còn trù ẻo cô. . . gặp tai nạn!

Xem ra ấn tượng ban đầu của cô đối với nữ nhân này không thể tốt được rồi!
Khương Nhã Tịnh nói: "Không phải. Người gặp tai nạn là Tưởng Doanh, em ấy đang nghỉ ngơi trong phòng. Còn người này là Diệp Ân, em ấy ở lại đây hỗ trợ em chăm sóc Tưởng Doanh."

Nghiêm Đình khoanh tay trước ngực, gật gật gù gù: "Vậy cũng là học trò của em sao? Nhìn có vẻ chững chạc nhỉ?"

Cô nhìn Diệp Ân từ trên xuống dưới một lượt như đang đánh giá.

"Chào em." Nghiêm Đình mỉm cười.

Khương Nhã Tịnh giới thiệu: "Đây là Nghiêm Đình, là đàn chị từng học chung trường Đại học với tôi. Chị ấy là luật sư."

Diệp Ân cười lịch sự đáp lại: "Xin chào."

Tiến đến ôm lấy Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân gác đầu lên vai giáo viên của mình, bày ra bộ dáng nũng nịu: "Tôi là học trò bảo bối của cô Khương."

Khương Nhã Tịnh: ". . ."

Bốn chữ "học trò bảo bối" này khiến Khương Nhã Tịnh mặt đỏ tai đỏ.
Cô vỗ nhẹ vào đầu Diệp Ân, trầm giọng nói: "Không đứng đắn chút nào. Em mang thức ăn vào trong trước đi, tôi trò chuyện cùng chị ấy một lúc sẽ vào ngay."

Nghiêm Đình nhìn tình cảnh trước mắt bất giác nhíu mày, nhưng rất nhanh thu lại tâm tình, cô đưa túi ni lông trên tay muốn trao cho Diệp Ân: "Phiền em vậy."

"Không muốn." Diệp Ân không nhận lấy, cô siết chặt cái ôm hơn, chu môi nói: "Tôi muốn ở đây chờ cô."

Khương Nhã Tịnh hết cách, cô thở nhẹ một hơi đầy bất lực. Nhưng đâu đó vẫn có sự nuông chiều không chút che giấu.

Nghiêm Đình nhận ra điều này.

Lần nữa đánh mắt nhìn sang Diệp Ân, Nghiêm Đình mỉm cười, nói: "Tôi cùng Nhã Tịnh lâu ngày mới gặp lại, có chút việc riêng muốn tâm sự với nhau. Chẳng lẽ em cũng muốn nghe sao?"

Vẫn tựa đầu lên vai Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân nhếch môi: "Phải."
Nghiêm Đình: ". . ."

Học trò thời nay đều đáng ghét thế này sao?

Nghiêng mặt sang, Khương Nhã Tịnh xoa xoa đầu Diệp Ân, cô mềm giọng, nói: "Vào trong đi. Như thế là bất lịch sự."

Diệp Ân lúc này mới buông lỏng vòng tay, cô đứng thẳng người dậy, nhìn Nghiêm Đình bằng tia mắt âm lãnh, cười rất nhạt: "Năm phút nữa tôi sẽ quay lại."

Nghiêm Đình: ". . ."

Khương Nhã Tịnh bật cười.

Hoá ra không chỉ mình cô biết ăn giấm!

Diệp Ân quyến luyến nhìn Khương Nhã Tịnh một lúc, sau đó lạnh lùng giật lấy túi ni lông trên tay Nghiêm Đình, xoay người bỏ đi vào trong.

Nghiêm Đình: ". . ."

Thời điểm chỉ còn lại hai người, Nghiêm Đình thích thú trêu chọc: "Ba năm trước em đột ngột muốn chuyển hướng làm giáo viên. Xem ra lúc này đã trở thành cô giáo Khương ưu tú rồi, đúng chứ?"

Khương Nhã Tịnh mỉm cười, cô khẽ lắc đầu: "Cũng không hẳn là ưu tú. Em cũng như các giáo viên khác thôi, không quá mức đặc biệt như chị nghĩ đâu."
"Em lúc nào cũng khiêm tốn như vậy." Nghiêm Đình cười, cô nghiêng người nhìn vào bên trong, nghĩ đến gì đó lại hỏi: "Nhưng có phải vất vả lắm không? Thỉnh thoảng sẽ có những học trò không vâng lời cho lắm?"

Biết rõ Nghiêm Đình đang nói đến ai, Khương Nhã Tịnh cũng hướng mắt nhìn theo, tầm mắt đặt lên người Diệp Ân đang ngồi căng thẳng trong phòng.

Ánh mắt Diệp Ân vẫn dán chặt không buông hai nữ nhân đang đứng bên ngoài trò chuyện.

Khương Nhã Tịnh cắn môi nhịn cười.

Cô thở nhạt một hơi, tiếp đến liền nhìn sang Nghiêm Đình, thanh âm tản ra ẩn chứa tư vị ấm áp: "Thật ra. . . em ấy là học trò của em, cũng là bảo bối của em."

Giọng nói truyền tải trong không khí, trầm lắng dịu dàng: "Là một người rất đặc biệt, khiến em muốn dành hết mọi tâm tư trao cho em ấy."

Nhấn Mở Bình Luận