Đánh đứa nhỏ là không thể đánh được rồi, Tiểu Bạch đã mười tám tuổi, không thể giống như khi còn bé nói đánh liền đánh.
Hơn nữa lớn như vậy, đánh cũng vô dụng, chỉ có thể cùng thằng bé nghiêm túc nói chuyện.
Có điều là nhìn đứa nhỏ sau khi bị đá, tình trạng tinh thần còn tốt, hơn nữa tích cực hướng lên còn nhận được hợp đồng lớn y liền yên tâm.
Y dặn dò một vài câu nhắc cậu chăm sóc bản thân. Đã là một người trưởng thành, làm việc phải suy nghĩ nhiều hơn hai lần. Có ý tưởng riêng của mình là tốt, nhưng đôi khi cha mẹ có thể cho con cái của họ ý kiến trưởng thành hơn và chu đáo hơn. Vì vậy, có một cái gì đó cố gắng không che giấu, tốt nhất là nên giao tiếp với cậu nhiều thời gian hơn.
Cùng con trai nói chuyện thấu đáo xong, Hứa Tuấn Lân mới trở về phòng.
Trên điện thoại di động có vài tin nhắn chưa đọc, đều là Vệ Trạch An gửi tới. Trong lòng y rất loạn, nằm trên giường nửa ngày cũng không ngủ được.
Y tắt đèn, kéo lớp lụa mỏng của rèm cửa sổ lên, nhìn bóng dáng ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.
Kỳ thật trong lòng y rõ ràng, hẳn là khai đao chém loạn mã. Nếu không, y và Tiểu Bạch đều sẽ gặp phải các loại phiền toái.
Lúc này điện thoại di động của Hứa Tuấn Lân rung lên, y nhìn thoáng qua ID người gọi, là Vệ Kiêu gọi tới. Nhìn màn hình điện thoại, Hứa Tuấn Lân hoảng hốt cảm thấy mình lại trở về tuổi dậy thì, cái tuổi lén lút hẹn hò yêu đương với Vệ Kiêu.
Thừa dịp ba mẹ đều ngủ, lặng lẽ đứng lên xuống lầu, chạy xuống hoa viên nhỏ dưới lầu hẹn hò với Vệ Kiêu. Ở một góc hẻo lánh...
Y phiền não cúp điện thoại, lúc trước tốt đẹp cỡ nào, về sau liền có bao nhiêu thống khổ. Tại sao hắn lại quay lại? Vì sao lại cố tình là Vệ Trạch An? Tại sao họ lại gặp lại nhau?
Hắn trở về thành phố H lâu như vậy, cũng chưa từng có ý định tìm mình, nếu như không phải lúc y tìm việc ngoài ý muốn gặp phải, bọn họ hẳn là sẽ không có cơ hội dây dưa lại với nhau đi?
Nhìn thấy Vệ Trạch An lại đang gửi tin nhắn không ngừng, Hứa Tuấn Lân lại dứt khoát tắt điện thoại di động, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải nghĩ biện pháp để Vệ Trạch An ký tên vào đơn từ chức.
Một đêm trằn trọc khó ngủ, sáu giờ y liền đi chợ sớm bên ngoài tiểu khu mua rau tươi, nấu canh cá cho Hứa Kiêu Bạch. Lại hấp canh trứng, nướng bánh mì, nấu sữa.
Lúc Hứa Kiêu Bạch rời giường, nhìn thấy một bàn bữa sáng thịnh soạn, buồn ngủ lập tức bay đi, dụi dụi mắt vẻ mặt khó tin nhìn về phía Hứa Tuấn Lân nói: "Oa! Ba! Không phải chứ ba? Không phải chỉ là thất tình thôi sao? Ba thì sao? Không biết còn tưởng rằng ba đang nuôi thai chứ không phải là nuôi con trai đâu."
Hứa Tuấn Lân bị Hứa Kiêu Bạch chọc cười, đứa con trai này từ nhỏ đã là người lạc quan, suốt ngày cười hi hi ha ha. Đã không bị thiệt thòi lại còn luôn luôn có thể mang lại cho tất cả mọi người niềm vui vô tận.
Y gõ gõ đầu Hứa Kiêu Bạch nói: "Lại huyên thuyên! Ăn đi! Ăn xong bữa này, bữa tiếp theo cũng không biết bao giờ mới có đâu."
"Hửm?" Hứa Kiêu Bạch uống canh cá hỏi: "Nhà chúng ta phá sản sao?"
Hứa Tuấn Lân không đem chuyện mình định từ chức nói cho Hứa Kiêu Bạch, lắc đầu nói: "Không có việc gì, gần đây ba có thể tương đối bận rộn, chính con tự chăm sóc tốt cuộc sống sinh hoạt của mình cho tốt."
Hứa Kiêu Bạch lại bắt đầu gặm bánh mì nói: "Vâng, con biết rồi. Yên tâm đi đồng chí Hứa, con đã trưởng thành, không cần ba quan tâm đâu. Ba cứ vui vẻ yêu đương quản lý tốt cảm xúc của mình đi. Dù sao con cũng sẽ không phản đối ba có mùa xuân thứ hai đâu, chỉ cần hắn đối tốt với ba là được."
Sao có thể đơn giản như vậy được chứ? Hứa Tuấn Lân cười thầm nhóc con này quá đơn thuần, nếu muốn tìm đối tượng, Hứa Tuấn Lân cũng không hy vọng Tiểu Bạch tìm một nhà giàu nhà cao cửa lớn. Cho nên lúc trước con trai mình và Tiểu Trình yêu đương, y cũng tỏ vẻ ủng hộ.
Vội vàng ăn cơm xong, Hứa Kiêu Bạch lại vội vàng đi giày, vừa nghe điện thoại vừa phất phất tay với Hứa Tuấn Lân, trong miệng còn nói: "Được rồi, em lập tức xuống đây, xe của chúng ta hôm nay sẽ không xảy ra vấn đề nữa chứ?...Không phải chứ! Vẫn là chiếc xe cút kít đó hả? Em không chịu được cái xe đó đâu."
Hứa Tuấn Lân bất đắc dĩ nhìn mình chuẩn bị bữa sáng buổi sáng ăn còn chưa tới một phần tư. Tiểu Bạch cũng giống như y, lượng thức ăn nhỏ, đều là dạ dày chim nhỏ. Nếu là Vệ Kiêu, một mình hắn có thể ăn hết ba phần của bọn họ, haiz, bữa sáng này lại phí rồi.
Nghĩ đến quyết định hôm nay của mình, Hứa Tuấn Lân có chút không có khẩu vị. Y bưng canh lên, vừa định đặt vào trong tủ lạnh, liền nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm: "Bữa sáng thịnh soạn như vậy cơ à? Đừng động cứ để tôi ăn cho."
Hứa Tuấn Lân hoảng sợ, y đột nhiên xoay người, đối diện với khuôn mặt to của đùng của Vệ Trạch An. Làn da lúa mì khỏe mạnh, khuôn mặt anh khí. Mặt dù có đẹp trai hơn nữa nhưng khi đột nhiên xuất hiện ở phía sau đều sẽ bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Hứa Tuấn Lân nhíu mày, lướt qua đầu vai hắn nhìn cửa hỏi: "Sao anh lại vào được đây?"
Vệ Trạch An một bên không khách khí ngồi xuống ăn sáng vừa nói: "Cửa không khóa, tôi liền vào. Tối qua tôi đã gửi cho em nhiều tin nhắn như vậy em lại không trả lời tôi, có chuyện gì vậy? Còn tức giận sao?" Nói xong hắn uống một ngụm canh cá còn dư lại một nửa, Hứa Tuấn Lân lên tiếng nhắc nhở: "Đó là của Tiểu Bạch uống thừa."
Vệ Trạch An uống một hơi cạn sạch, không sao cả nói: "Con trai em chính là con trai tôi, không sao."
Hứa Tuấn Lân có chút sạch sẽ, y cũng không ăn thức ăn còn sót lại của Tiểu Bạch. Đối với thái độ không quan tâm như Vệ Trạch An, y thật sự không thích lắm. Tuy rằng thái độ này của hắn chỉ thể hiện ra khi đối với y, dù sao hắn cũng không có thói quen dùng chung chén bát với người khác.
"Sao anh lại ở đây?" Hứa Tuấn Lân lại một lần nữa đổi cho hắn một cái bát, múc một bát canh cá.
"Em nói xem tôi làm sao tới đây được?" Vừa uống canh, Vệ Trạch An vừa nói: "Tôi đến đón em đi làm, em đỡ phải tự lái xe."
Hứa Tuấn Lân ngồi xuống, gặm một miếng bánh mì nướng nói: "Không cần phiền toái anh đâu."
"Trước kia không phải mỗi ngày tôi đều đón em lên lớp sao?" Mấy ngụm công phu, thức ăn trên bàn đã bay mất một nửa. Khí thế phong khuyển mây bay như hổ sói ăn mồi, nhìn liền nhịn không được làm cho người ta mở rộng sự thèm ăn.
Hứa Tuấn Lân bưng lên một ly sữa, cũng từng ngụm từng ngụm uống.
Chưa đầy năm phút sau, Vệ Trạch An đã ăn sạch bàn ăn sáng. Nhìn bàn ăn sặp sẽ trước mắt, Hứa Tuấn Lân trong lòng không khỏi thoải mái. Những năm gần đây, y và Tiểu Bạch rất ít khi có thể đem đồ ăn ăn đến sạch sẽ. Trọng lượng hai cha con cộng lại không tới 130kg, một người 55kg, một người 60kg. Mặc dù đẹp dáng, nhưng thực sự quá gầy rồi.
Đem phần thịt đuôi cá còn lại và canh trứng bưng đến trước mặt Hứa Tuấn Lân, Vệ Trạch An nói: "Em cũng ăn nhiều một chút đi. Nhìn em gầy như vậy, vẫn giống như năm đó."
Hứa Tuấn Lân ăn no, hắn buông bát đũa xuống nói: "Thời gian không còn sớm nữa, anh nên đi làm rồi. Vệ Kiêu, sau này anh không cần đón tôi đâu, chúng ta cũng không cần phải liên quan đến nhau một lần nữa. Đã trôi qua mười tám năm rồi, hai chúng ta đã là hai người đường ai nấy đi. Lúc trước chúng ta không thể ở cùng một chỗ, về sau cũng không thể nào ở cùng một chỗ. Tôi... Đêm qua không ngủ được, đã viết một tờ đơn từ chức rồi, đã được gửi đến hộp thư của Bộ trưởng tài chính. Theo lưu trình thì chiều nay tờ đơn sẽ đến tay anh thôi. Hy vọng... Anh có thể ký tên, tôi cũng mới ở lại nửa tháng, tiền lương có thể không cần gửi cho tôi."
Vệ Trạch An vẻ mặt lạnh lùng nhìn y, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của y.
Nhưng mà nhìn nửa ngày, hắn thế nhưng buông tha, lại trực tiếp gật đầu nói: "Được! Vậy thì em đi với tôi. Chúng ta trở lại công ty để đi theo lưu trình."
Hứa Tuấn Lân có chút ngoài ý muốn, y nhìn thoáng qua Vệ Trạch An, cảm giác sự tình không có khả năng đơn giản như vậy, sau đó hỏi: "Anh chắc chắn?"
Vệ Trạch An kéo tay y lại nói: "Chắc chắn, lần trước em nói chia tay, tôi không phải tôi cũng để em đi sao? Em nói làm thế nào tôi liền làm thế đó, đều nghe theo em."
Tuy rằng trong lòng lộ ra hồ nghi nhưng Hứa Tuấn Lân vẫn đi theo Vệ Trạch An đến công ty.
Vào lúc 9 giờ sáng, công ty thường xuyên tổ chức một cuộc họp tổng kết vào thứ sáu. Vệ Trạch An vốn không cần tham gia, nhưng hôm nay hắn lại mang theo Hứa Tuấn Lân, tự mình chủ trì cuộc họp.
Toàn bộ quá trình Hứa Tuấn Lân đều trầm mặc ngồi ở vị trí phòng tài vụ, y không rõ, cuộc họp trung cấp vì sao lại mang theo y cùng nhau ngồi làm gì?
Nhờ sự tham gia của Vệ Trạch An, cuộc họp cực kỳ yên tĩnh. Vị tổng giám đốc này rất có uy tín, về bối cảnh Tập đoàn Trạch An Hứa Tuấn Lân trước đây đã nghe qua.
Đằng sau Trạch An là vốn Vệ Thị, nghe tên là biết là đầu tư. Có rất nhiều ngành công nghiệp mới nổi trong nước có sự đầu tư của Vệ Thị. Chưởng môn nhân vẫn là Vệ Trạch An, tuy rằng hắn có một đại ca, nhưng tình huống của đại ca hắn... Cho dù hắn còn sống, lấy tình trạng thân thể của hắn cũng không được.
Hai năm nay Vệ Trạch An vẫn luôn đặt trọng tâm vào Tập đoàn Trạch An của mình, hắn cũng không dựa vào vốn liếng của Vệ Thị nửa điểm tài chính góp vào. Nhưng mà hai năm nay Vệ Trạch An đưa ra triết lý cư trú nhân văn, đã được bày ra khắp các thành phố lớn và vừa trong nước.
Nếu như không phải có một gương mặt da hai da tương đương với hắn làm đối thủ cạnh tranh, quy mô bất động sản của hắn phỏng chừng so với hiện tại lớn hơn gấp đôi. Mặc dù ý tưởng của đối phương khác với hắn, một chủ yếu là nhân văn, hai chủ yếu là kinh doanh.
Trong lòng yên lặng mắng Lục Thành Nghiễm một trăm lần, Vệ Trạch An liền bắt đầu họp.
Hắn hắng giọng nói: "Theo lý thuyết mà nói, cuộc họp thường kỳ thứ sáu của mọi người không nên do tôi chủ trì. Nhưng hôm nay có hai điều chỉnh nhân sự đặc biệt, tôi cố ý đến tuyên bố một chút."
Mọi người ở phía dưới xì xầm, lúc trước cũng không nghe nói chuyện có người điều động tới?
Vệ Trạch An hắng giọng nói: "Nguyên giám đốc bộ phận tài chính Lâm Lập Bản thăng chức lên tổng giám đốc điều hành cao nhất của tổng công ty."
Sau khi nghe người này điều động, Lâm Lập Bản thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cần biết rằng tổng giám đốc của tổng công ty là giám đốc điều hành hàng đầu của doanh nghiệp được ủy quyền bởi hội đồng quản trị. Các phòng ban chức năng tiếp theo là các bộ phận phối hợp và hỗ trợ tổng giám đốc để thực hiện kinh doanh, vì vậy các phòng ban, bao gồm cả bộ phận tài chính, cũng được giao nhiệm vụ cho tổng giám đốc. Lâm Lập Bản đây là trực tiếp nhảy vọt lên một bước lớn, thăng quan tiến chức cực cao!
Mọi người bên cạnh lập tức bắt tay Lâm Lập Bản, đáng thương Lâm Lập Bản trong lòng cao hứng lật trời, mặt ngoài vẫn phải duy trì thể diện cơ bản nhất của mình. Không nghĩ tới Vệ tổng coi trọng mình như thế, mình rốt cục có cơ hội đại triển quyền cước rồi.
Kế tiếp Vệ Trạch An cười cười nói: "Chúc mừng Lâm tổng của chúng ta, tối nay mời chúng ta ăn cơm đi. Vì vậy, tiếp theo, tôi sẽ công bố một thông báo điều chỉnh nhân sự khác. Chức vụ nguyên giám đốc bộ phận tài chính tổng công ty do Hứa Tuấn Lân lên nắm giữ."