3 tháng sau...
Kể từ sau khi Quân Kì tỉnh dậy, Jennie cũng không còn thân thiết nhiều với Vân Quân. Coi như vừa giữ chồng vừa tránh xa các mối quan hệ không cần thiết.
Quỹ đạo công việc trở lại như cũ, mọi chuyện chất đầy chất đống, Quân Kì ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya.
Quân Kì ngã người xuống ghế sofa, Jennie đưa cho Quân Kì một bộ đồ.
- Em thay đồ rồi hãy ngủ, cuối tuần này có tiệc đối tác...
- Được rồi được rồi, cả ngày ở công ty chưa đủ? Về nhà em cần nghỉ ngơi, còn nếu em hôi hám quá chị không chịu được thì em qua phòng làm việc ngủ, em chẳng còn sức đâu.
- Em là đang nổi cáu cái gì?
- Em chính là đang nổi cáu với cái thái độ của chị ấy, em là chồng chị không phải Robert hay Rozi đâu. Cứ đừng cái gì cũng bắt em làm, cái gì cũng sắp xếp rồi bảo em phải làm sao, hôm nay mặc vest gì cũng là chị chọn, em muốn mang giày thể thao thì chị bắt mang giày tây.
- ...
- Còn nữa, trong nhà này thì chị có quyền rồi, ai trêи dưới gì cũng chỉ nghe lời chị, được rồi, bây giờ chị quyết định hết, em sẽ đi tắm, đúng 22:30 nhắm mắt ngủ, không lệch cho chị một giây.
Quân Kì nói là làm mở tủ ra lấy khăn sau đó chỉ vào đóng đồ ngủ trong tủ.
- Chị muốn em mặc bộ đồ nào?
- Tuỳ em.
- À quên, đến đồ ngủ chị cũng chuẩn bị sẵn đây mà.
Quân Kì cầm lấy rồi đi vào nhà tắm, Jennie ở ngoài đã ngấn lệ. Cô cảm giác như trước nay mình thật sự quá đáng nên tới tận bây giờ Quân Kì phải bộc phát ra một lần.
- Mười giờ rưỡi rồi, em đi ngủ đây, chị có muốn được ôm không? Chỉ cần chị nói em sẽ không cãi đâu.
- ...*lắc đầu*
- Vậy chị ngủ ngon.
Quân Kì thật sự quay lưng về phía Jennie, ở sau tấm lưng lạnh lùng ấy là một cô gái đã ngấn lệ, trực trào, nước mắt trào ra. Đúng là đôi lúc Quân Kì rất rất mệt mỏi, về nhà vẫn vui vẻ nghe theo lời Jennie đi tắm rồi mới ngủ, đôi lúc Quân Kì muốn thoải mái không ôm cô nhưng vẫn ôm lấy từ sau lưng Jennie.
Bây giờ đến cả ôm từ sau lưng Quân Kì, Jennie cũng không dám, cảm giác như người trước mặt cô là một trái bom nổ chậm, chỉ cần chạm vào, nhẹ thôi nhẹ thôi là sẽ một cú nổ tung tất cả, tất cả những gì cô xây dựng nhiều năm qua đều tan biến.
Jennie cũng vì thế đưa lưng ngược lại với Quân Kì, nhắm chặt mắt, chìm vào giấc ngủ, trời đã khuya, tiếng chuông điện thoại reo lên, Quân Kì cầm điện thoại bước ra ngoài ban công, vừa nói vừa cười, như hình ảnh cách đây nhiều năm nói chuyện với Jennie, có lẽ em ấy đã tìm được hứng thú mới.
- Thật sự em cần những gì?
Lúc Quân Kì đã định bước ra khỏi phòng, Jennie mạnh dạn hỏi, cứ sợ hỏi rồi, có câu trả lời, nhưng lại mất đi người hiện tại.
- Em cần một người vợ.
Nói rồi Quân Kì khoác áo vest thẳng ra ngoài, tiếng cửa đóng *rầm* như cắt đứt đi một cái gì đó không hữu hình, tiếng đóng cửa như phá vỡ giới hạn của Jennie, không còn trực trào mà là đua nhau tuôn ra.
Suy nghĩ những gì mình đã làm 10 năm qua. Quân Kì từng nói rằng em ấy thích một "nữ vương thụ". Jennie chính là người Quân Kì thích, nhưng 10 năm, ba chữ ấy chẳng một chút lay chuyển, không chỉ vì Jennie là con gái của vua mà còn là vợ nên Quân Kì ngoan ngoãn không chút than thở.
Nhưng đã là con người, ai cũng có mức giới hạn bản thân, chấp nhận rằng một phần là do Quân Kì có chút lay chuyển tâm một chút, Thanh Nhã không có ý muốn giành Quân Kì nhưng rõ ràng, Thanh Nhã là một cô vợ thực thụ, giữa cổ máy và chị đại? Quân Kì thật sự đã rất chán nản với việc mình bị sắp đặt.
"Chuyện em cưới tôi cũng là do tôi một bên đồng ý ép em cưới, đặt họ cho con cũng do một mình tôi quyết định không hỏi ý kiến em, 10 năm trước đến 10 năm sau, em làm gì cũng là làm theo ý tôi..."
Jennie vẫn giữ lấy nét bình thản đi xuống lầu, Quân Kì đã đi mất, từ trêи nhìn xuống, cũng chỉ còn 2 3 người làm. Đúng vậy, cuộc sống của Jennie, từ nhỏ đến lớn, kẻ trêи nhường, kẻ dưới kính, đôi lúc cô lại quên mất Quân Kì đang ở vị trí nào, được tiếng là một người trụ cột gia đình mà từng chỗ ngồi đến màu áo, loại giày cũng là cô chọn.
Mua gì cũng là, thông báo cho Quân Kì một tiếng rằng "chị mua cái này nhé". Chẳng đợi Quân Kì đồng ý hay từ chối, cô đã mua theo ý mình, trong cuộc hôn nhân này, Quân Kì chưa một lần được làm chủ.
Tên con cha cô đặt, họ của con là cô chọn, đến trường học, loại tã con dùng, sữa con uống, Quân Kì mua sai, cô cũng bắt Quân Kì mua lại cho đúng ý mình.
- Chị sai rồi, chị sẽ thay đổi, em đừng giận chị mà, chị xin lỗi vì đã quên mất, quên mất em cũng là người có quyền ý kiến.
Tiếng nói của Jennie, Quân Kì chẳng nghe được, cũng chẳng ai nghe được, chỉ mình cô tới lúc này mới tự nhận mình có lỗi.
"Chỉ cần có một cô gái khác theo ý Quân Kì muốn bây giờ thì có phải em ấy sẽ dễ dàng quên mình?"
Jennie lần đầu bắt tay vào bếp, là lần đầu, cô gái 30 năm xuân sanh, 10 năm có gia đình, lần đầu bắt tay vào bếp, nấu bữa ăn đầu tiên.
Ai chưa flollow nhớ phải follow tui đó<3