*Đoàng*
Tiếng đạn vang lên ngay giữa đường phố đông nghịt người, ai nấy hoảng loạn bỏ chạy, phần có lại tìm chỗ núp. Còn một số người thì nập nửa kín nửa hở một góc quan sát.
- Moẹ nó, IS ngó tới Việt Nam rồi à?
Tiếng một người đàn ông sau thùng rác gần đó.
- Đường xá Việt Nam chưa đủ ổ gà hay gì còn đặt bơm tạo ở voi.
Một người đang nằm rạp cạnh bồn cây gần đó lên tiếng.
- Chủ tử, chúng tôi không kịp sử lý.
- Mau đưa tôi đi bệnh viện, nhà báo tới lại phiền.
Đó là một buổi tan làm, hẳn hơn là 5 giờ chiều, Quân Kì đi xem toà nhà đã xây dựng trước đó để đặt trụ sở. Bốn tên áo vest đen liền đưa Quân Kì lên chiếc xe chống đạn, chuyện này chắc chắn cho Levin làm. Nhưng tất cả tay chơi súng hay người trong giang hồ đều dưới chướng Quân Kì. Ai lại giám ra tay?
- Tên Levin còn có mặt ở Anh không?
- Hắn vẫn đang ở đây.
Quân Kì cúp điện thoại rồi nhìn vào cánh tay bị bắn lúc nãy, nhướng mắt lên nhìn tên cận vệ mới của mình.
- Mày điều tra xem...có thể là tên đó ở nóc toà nhà đối diện, kiểm tra các camera toà nhà đó.
- Dạ_Lio cúi đầu rồi rời khỏi phòng cứu thương.
- Cô băng mỏng thôi, làm cách nào mặt áo không thấy ấy.
- Dạ_cô ý tá chịu trách nhiệm băng bó rụt rè trả lời.
Lúc Quân Kì về nhà, Jennie có vẻ đã đi đâu đó, vội chạy lên phòng, tìm một áo tay dài mỏng, mặc vào tránh nghi ngờ.
- Cô đem cái áo này đi bỏ, không cho Jennie biết.
- Cái này...
- Lời nói tôi mất trọng lượng vậy luôn?
- Bình thường cô dưới trướng cô Jennie, giấu cô ấy được không?
- Giấu đi rồi tôi sẽ chứng minh tôi không dưới chướng cô ấy.
———
- Hai đứa xuống ăn cơm.
Bà ngoại của Quân Kì lên tận phòng kêu hai đứa xuống.
- Nãy giờ nhìn em bận áo tay dài nóng thật đó.
Jennie không chịu được phải phàn nàn cái áo tay dài dính trêи người Quân Kì từ lúc Jennie về nhà tới giờ.
- Có phải là anh chiều em quá rồi giờ đến anh mặc cái gì em cũng quản?
Ông ngoại, bà ngoại, cả Jennie và dì quản gia lúc nãy nhìn Quân Kì tròn xoe.
- Chị có là con vua cũng vậy, lấy chồng phải theo chồng, lấy đâu ra việc vợ dạy chồng.
Jennie nở một nụ cười thật thân thiện, trước mặt ông bà của Quân Kì không phải muốn nói gì cũng được, phải giữ thể diện cho "chồng".
- Em hôm nay ăn gan hùm à?
Jennie nghiến răng nói nhỏ vào lỗ tai Quân Kì, dù hơi lạnh sóng lưng nhưng cố gắng gượng.
- Gọi anh là chồng hoặc gọi anh là anh, đâu ra chuyện vợ kêu chồng bằng em?
- Được, chồng ăn đi này vợ gắp cho.
...
- Chồng cầm gối qua phòng làm việc ngủ, VỢ CHO CHỒNG LÀM CHỒNG, làm chồng là phải gánh vát công việc, kiếm tiền nuôi vợ.
*Gầm*
Cánh cửa đóng lại thật mạnh như tương lai của Quân Kì vậy. Màu gỗ tối như cuộc sống ngoài cánh cửa của Quân Kì.
Dù cánh cửa đóng, nhưng Quân Kì vẫn mở cửa vào một cách dễ dàng, vì Jennie không có thói quen khoá cửa phòng, vào thấy Jennie quay lưng ngủ, Quân Kì nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trêи người Quân Kì là bộ pijama xanh dương, tôn lên chiều dài, éo thon, bộ ngực đúng kiểu lão công, nhưng điểm hấp dẫn nhất là khoe được bộ xương quai xanh rõ rệt, tóc Quân Kì lướt qua mũi Jennie để lại mùi hương in dấu.
- Chị có nhớ cái hôm Daddy không?
- Đừng có làm bậy chồng à~
Hai chữ "chồng à~" của Jennie khiến Quân Kì trở nên mềm những, cánh môi mọng mùi cherry, hơi ương ướt một chút, nhưng lại cực kì câu dẫn.
- Sau khi sinh hai nhóc có vẻ nó to hơn lúc mới cưới.
- Chồng là tên vô lại nhất vợ từng gặp.
Bộ dạng và điệu nói của Jennie hôm nay, cái nào cũng từng chút câu dẫn người năm trêи. Hai chân của Quân kẹp lấy người của Jennie, hai tay thì nắm lấy hai cổ tay Jennie. Tóc dài của Quân Kì xoã xuống làm che đi một phần thanh sắc trong sáng khiến cho ánh mắt muôn phần ɖâʍ tà nuốt chửng người nằm dưới.
- Vẫn là áo sơmi dài, chỉ vỏn vẻn chiếc qυầи иɦỏ và không mặc bra, vợ đã lên kế hoạch câu dẫn chồng đúng không?
Cúi xuống ngấu nghiến lấy đôi môi của Jennie, người nằm dưới cũng nâng đầu lên một chút và cũng từng chút sâu hơn, môi kề môi, lưỡi quấn lưỡi. Một tay xoa nắn lấy một bên ngực, cảm nhận cả bàn tay dài to như vậy cũng không thể bao trọn lấy.
Khí thế cao ngút muốn đâm thửng chiếc áo sơmi mỏng manh, tay được buông cầm lấy vai Quân Kì, chuyển dần xuống góc vai, chuyển xuống gần bắp tay.
- A!!
Do quá cao hứng, Jennie đã bóp chắt vào chỗ bị đạn bắn trúng, Quân Kì dừng mọi động tác lại, ngã người ôm lấy bắp tay mình, Jennie nhìn lại bàn tay lúc nãy nắm trúng toàn máu. Máu chưa gì đã thắm ướt nửa tay áo của Quân Kì.
- Dì Aylant gọi bác sĩ.
Chưa đầy 10 phút, bác sĩ đã có mặt tại chỗ, chắc chắn là bác sĩ nữ.
- Cô Quân Kì, cô có thể kéo áo xuống để tôi băng bó không?
Quân Kì nhẹ nhàng kéo áo xuống, do băng quá mỏng nên vết thương chưa được bộc kĩ, mặt áo tay dài làm hầm vết thương dễ lở loét.
- Lần đầu băng bó vết thương mà băng quá mỏng khiến cho vết thương dễ hở, còn mặt áo tay dài làm hầm dễ lở loét dẫn đến hoại tử. Đây còn là vết súng bắn, vết thương lúc đầu còn dính thuốc súng và độ nóng không nhỏ từ đạn nên cẩn thận hơn bình thường.
- Được.
Cô y tá đi khỏi phòng, Quân Kì đi vào trong thay một áo tay ngắn, dù gì Jennie cũng đã biết rồi.
- Không có chuyện này em định sẽ mặc áo tay dài cho đến khi hoại tử à?
- ...
- Còn chuyện súng bắn là sao?
- Trêи đường về gặp cướp, em né không kịp nên bị bắn, tên cướp chạy trốn, đang bị lệnh đuổi bắt rồi.
- Tại sao không nói?
- Em sợ chị lo thôi.
- Thân em nhìn ốm yếu mảnh như vậy, có chuyện gì, chị sống với ai?
- Thôi mà, em không dám nửa.
- Nghỉ ngơi đi, đừng có hoạt động mạnh.
- Câu nói đầy ngụ ý🙄
Jennie nheo hai mắt nhìn Quân Kì, thấy vậy Quân Kì cũng không nói nữa, tắt đèn, tay không bị thương ôm lấy Jennie rồi cả hai đi ngủ.
———
Ba đi chơi 2 3 ngày mới về:))
Bỏ con gái cưng ở nhà😒thưn ba ghê