Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Edit + Beta: SCR0811


Phòng khám thú y đã đóng cửa nhưng may là bác sĩ sống ngay trong phòng khám, ông thấy vết thương của con chó quá nặng nên phá lệ chịu khám.


"Ai làm thế, sao lại nặng như vậy?" Giọng nói của bác sĩ đầy ý khiển trách: "Bốn chân gãy hết ba, hai chân trước còn biến dạng, trên đầu với thân cũng có vết thương, chưa biết chừng còn ảnh hưởng đến nội tạng."


"Bác sĩ, vậy... có chữa được không?" Bàn tay gân guốc của ông lão vẫn luôn đặt trên người con chó, rồi lại sợ làm đau nó mà không dám chạm mạnh.


"Chỉ cần nội tạng không sao thì những vấn đề khác không đáng lo. Cháu phụ tôi ôm nó đi." Bác sĩ trả lời rồi nhờ Mễ Uyển phụ ôm con chó đi chụp phim.


Sau khi chụp phim và kiểm tra tổng quát cho con chó xong, bác sĩ mới nói: "Cũng còn may, nội tạng không sao."


"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Ông lão thở dài nhẹ nhõm.


"Nhưng con chó này dù có lành cũng sẽ bị tật, phải đi cà nhắc, mà chi phí điều trị cũng không rẻ." Bác sĩ nhắc nhở.


Con chó này không phải giống quý mà chỉ là chó cỏ bình thường, một con chó con cũng chỉ vài chục đồng. Nhưng nếu muốn chữa khỏi cho con chó này thì phải tốn rất nhiều tiền. Ông từng gặp nhiều người đưa chó đến khám nhưng vì phí điều trị quá đắt mà chọn cách từ bỏ, mua con khác về nuôi. Huống chi đây chỉ là một con chó cỏ đâu đâu cũng có.


"Bác sĩ, tôi có tiền..." Ông lão nói xong liền móc năm trăm đồng vừa nãy ra đưa hết cho bác sĩ.


"Bác à, số tiền này của bác... chỉ đủ trả tiền viện phí hai ngày." Bác sĩ khó xử, ông làm bác sĩ thú ý nên đương nhiên là ông cũng yêu động vật, nhưng tình yêu không thể ăn thay cơm được.


"Trong sổ tiết kiệm của tôi còn 2000 tệ, sáng mai tôi sẽ tới ngân hàng rút, cậu trị cho nó trước đi." Ông lão sợ đối phương không tin, vội đưa cuốn sổ tiết kiệm đã nhàu nát của mình ra.


Bác sĩ càng thấy khó xử, dù có thêm 2000 thì cũng không đủ, hơn nữa cái vừa nãy ông nói chỉ là phí nằm viện, còn chưa tính tới tiền thuốc. Ông lão quần áo đầy chỗ vá, sổ tiết kiệm chỉ có 2000, vừa nhìn đã biết không phải người giàu có gì, vậy mà vẫn kiên trì cứu một con chó, bác sĩ tuy cảm động nhưng lý trí vẫn từ chối.


"Ư... ư..." Con chó vẫn đang nằm im phối hợp điều trị bỗng kêu lên.


Đừng chữa, tự tôi cũng khỏe lại được.


"Mao Mao đau hả, ngoan, bác sĩ sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho con." Ông lão nghĩ vết thương của con chó lại đau nên vừa đau lòng an ủi nó, vừa tiếp tục xin bác sĩ: "Bác sĩ, cậu chữa cho nó trước đi, bao nhiêu tiền cũng được."


Vấn đề là ông không có tiền.


"Tôi có." Mễ Uyển đưa số tiền lúc nãy người kia đưa cho bác sĩ: "Thêm nó nữa thì chữa được mấy ngày?"


"Nhiều nhất là một tuần." Số tiền Mễ Uyển đưa xấp xỉ hai ngàn, miễn cưỡng cũng đủ trả tiền thuốc trong vài ngày.


"Đủ để nối xương cho nó không?" Mễ Uyển hỏi.


"Đủ, nhưng sau khi nối còn phải tốn rất nhiều tiền chăm sóc." Bác sĩ nói.


"Không sao." Chỉ cần xương lành, con cẩu yêu này hoàn toàn có thể tự dựa vào sức mình để khỏe lại.


"Gâu" Hai tròng mắt đen của con chó nhìn chằm chằm vào Mễ Uyển.


Có phải cô nghe được tôi nói không?


Mễ Uyển vờ như không nghe, mắt cũng không thèm liếc con chó lấy một cái.


Bác sĩ thu tiền rồi nhanh chóng đưa con chó vào phòng trong, bắt đầu điều trị.


"Cô nhóc à, sổ tiết kiệm này cho cháu, mật mã là 181201." Bên ngoài phòng, ông lão đưa sổ tiết kiệm của mình cho Mễ Uyển.


"Không cần đâu, số tiền kia cũng không phải của cháu, là mấy người đánh chó của ông lúc nãy đưa, ông lấy trả tiền khám bệnh cho con chó là đúng rồi." Mễ Uyển sao nhận được. Kỳ thật từ sau khi sống lại tới giờ, Mễ Uyển không có chút khái niệm nào về tiền bạc, hôm nay nhìn thấy cảnh này mới biết thì ra hai ngàn có thể là toàn bộ gia sản của một người. Xem ra nguyên chủ không chỉ là con nhà giàu, mà có thể còn là con của một gia đình vô cùng giàu.


"Nhưng mà..."


"Số tiền này của ông còn chẳng bằng tiền tiêu vặt một ngày của cháu, thật sự không cần." Tiền tiêu vặt của nguyên chủ một tháng là mười vạn, tính ra một ngày có hơn ba ngàn, quả thật nhiều hơn cả tiền tiết kiệm của ông lão.


Ông lão chần chờ một lát rồi cất sổ tiết kiệm đi, thấp giọng nói tiếng cảm ơn. Ông biết giờ không phải lúc già mồm cãi láo, chó nhà ông còn cần rất nhiều tiền để chữa bệnh.


"Sao ông lại đối xử với con chó này tốt như vậy?" Mễ Uyển hơi tò mò, một người một chó này sao lại ở cạnh nhau được vậy. Hơn nữa con cẩu yêu này lúc không có ông lão thì vô cùng ngang ngược, nhưng lúc có ông thì lại rất nghe lời.


"Mao Mao là do ông nhặt được." Ông lão cười giải thích: "Sức khỏe của ông không tốt, tiền đi làm kiếm được đều dùng để mua thuốc, ông nghĩ mình sống không thọ nên cũng không kết hôn, ai ngờ lại sống được đến cái tuổi này. Nhưng ông lại cô đơn một mình, cái gì cũng không có, tiền hưu mỗi tháng chỉ đủ mua thuốc, hàng xóm chung quanh cũng không dám dính dáng đến ông, chỉ sợ ngày nào đó ông nằm viện sẽ mượn tiền họ."


Ông lão cười khổ một cái rồi tiếp tục nói: "Mao Mao là một con chó hoang ở gần trạm gom rác, thỉnh thoảng ông sẽ cho nó ăn, dần dần rồi trở nên thân thiết. Tuy Mao Mao chỉ là một con chó nhưng rất thông minh, có một lần ông đang phân loại rác thì bị tấm gỗ đè trúng, gọi nửa ngày cũng không có ai đến, cuối cùng may nhờ Mao Mao chạy tới đấy tấm gỗ đó ra giúp ông, sức của nó lớn lắm."


"Sau lần đó ông đã nhận nuôi nó, kỳ thật nó đều tự kiếm ăn, ông chỉ cho nó một chỗ để ngủ thôi. Nhưng từ sau khi có nó, ông cảm thấy căn nhà nát đó ấm áp hơn nhiều, mỗi ngày trở về, chỉ cần thấy Mao Mao ngồi ở cửa chờ là ông lại thấy vui." Vẻ mặt của ông lão bỗng phức tạp: "Hơn nữa, từ sau khi Mao Mao tới nhà, vận may của ông ngày càng tốt lên, luôn kiếm được mấy thứ có ích."


Mễ Uyển vừa nghĩ đã đoán được.


"Có lần cái chăn của ông do đã xài nhiều năm nên không còn đủ ấm nữa, ông chỉ vừa oán giận một câu thôi, hôm sau ông đã nhặt được một cái chăn người ta vứt ở bãi rác. Một tuần trước, giày của ông bị rách, hôm sau ông lại nhặt được một đôi khác ở đống rác đường Yến Vĩ. Lúc đầu ông tưởng là siêu thị gần đó thanh lý hàng tồn kho, nhưng chuyện này xảy ra ngày càng nhiều, gần như trong nhà thiếu cái gì, hôm sau đã nhặt được... Sau đó, ông mới nghi ngờ mà đi theo."


"Vậy ra đêm nay ông không đi làm mà đi tìm chó?" Mễ Uyển đã hiểu.


"Đúng, cho nên lúc nãy mấy người kia nói Mao Mao cắn hư đồ của họ, ông tin ngay." Ông lão dán mặt vào cửa, muốn xem tình hình bên trong, nức nở: "Mao Mao đều vì ông mới làm vậy. Có lúc ông thấy nó giống như con người vậy."


Nó có hóa hình cũng không thành người được đâu.


"Ông không sợ sao?" Mễ Uyển hỏi.


"Ông sợ gì chứ? Ông còn ước nó là người, vậy thì cái nhà nát đó của ông cũng có thể để lại cho nó." Cả đời ông không có tài sản gì, chỉ có căn nhà nát ông đang ở kia là chưa bán, ông nghĩ kỹ rồi, sau khi chết ông sẽ quyên góp nó cho tổ chức bảo vệ động vật.


"Tinh tinh tinh"


Là tiếng chuông báo của Mễ Uyển. Cô đặt chuông để nhớ giờ về.


"Ông à, cháu phải về đây." Mễ Uyển tắt chuông.


"Vậy cháu mau về đi."


"Ông à, con chó này của ông rất thông minh, cháu thấy sức khỏe của nó cũng tốt, ông để nó lại đây hai ba ngày rồi đem về nhà đi, nó sẽ tự khỏe được thôi." Mễ Uyển sợ ông lão tốn nhiều tiền, cố ý nhắc nhở: "Sau này ông nhớ canh chừng nó, đừng để nó ra ngoài cắn người."


"Không đâu, Mao Mao không có cắn người." Ông lão vội phủ nhận.


Là do ông không nghe được tiếng gầm gừ lúc nãy của nó thôi.


Mễ Uyển lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua tình hình trong phòng chữa bệnh, cẩu yêu như cảm nhận được, cũng quay đầu nhìn lại.


"Không được làm hại người, nếu không..." Mễ Uyển im lặng làm hành động cắt cổ.


Hai mắt chó cụp xuống, quay đầu đi, nhưng cái đuôi đang phe phẩy đã tiết lộ suy nghĩ của nó.


Mễ Uyển biết nó nghe hiểu, chào ông lão rồi rời khỏi phòng khám thú y.


Nhưng trước khi về, cô cũng không quên đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt.


"Anh ơi, tính tiền." Mễ Uyển quét một đống đồ ăn trong ba phút rồi lao đến quầy tính tiền. Dù sao thì những loại này cô đều chưa ăn, cứ mua hết là được.


"Sao hôm nay tới trễ thế?" Anh nhân viên cửa hàng đã khá quen với vị khách cứ cách vài hôm lại xuất hiện lúc nửa đêm này.


"Gặp chút chuyện." Mễ Uyển vừa nói vừa lấy di động chuẩn bị thanh toán.


"Đúng rồi, có người tới tìm cô, đã chờ mấy ngày rồi." Anh nhân viên cửa hàng bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.


"Tìm tôi? Ai thế?" Hình như mình đâu có quen ai.


"Ở đó đó, chờ cô lâu quá nên ngủ luôn rồi..." Anh nhân viên hếch cằm.


Mễ Uyển quay đầu nhìn, là người quen, không đúng, là yêu quen.


Mễ Uyển thấy anh nhân viên còn đang bận việc nên cầm di động sang bên kia, đập vào gáy cậu ta một phát. Chim sẻ tinh đang ngủ mơ mơ màng màng, vừa mở mắt đã thấy Mễ Uyển đứng trước mặt mình, còn tưởng là đang mơ.


"Tìm tôi làm gì?" Mễ Uyển hỏi.


Nghe được giọng của Mễ Uyển, Chim sẻ tinh mới biết là mình không nằm mơ, liền hét lớn một tiếng: "Ân nhân, tôi đợi cô lâu lắm rồi đó."


"... Nói chuyện đàng hoàng." Mễ Uyển đẩy Chim sẻ tinh đang nhào tới ra.


"Thanh toán tiền trước đã rồi nói tiếp." Mễ Uyển mua rất nhiều thứ, bày đầy trên bàn thu ngân khiến anh nhân viên không thể làm việc khác được.


"Để tôi, để tôi..." Chim sẻ tinh vô cùng thức thời chủ động giành trả tiền, còn ân cần đưa túi đồ đã tính tiền cho cô: "Ân nhân, đồ ăn vặt của cô đây."


À, dáng vẻ này là có việc nhờ mình.


"Nói đi." Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hai người lại quen thói ngồi xuống chỗ bậc thang: "Cho cậu năm phút." Nể mặt túi đồ ăn.


"Chỉ có năm phút? Tôi chờ cô ba ngày lận đó." Chim sẻ tinh không hài lòng chút nào với số phút ít ỏi này.


"Không nói thì thôi, tôi phải vội về nhà." Mễ Uyển đứng lên định đi.


"Tôi nói, tôi nói..." Chim sẻ tinh vội giữ người lại: "Tôi muốn xác nhận với cô một chuyện... Yêu lực của tôi bỗng nhiên nhông thuận, còn dễ hóa hình, là do cô giúp tôi sao?"


"Không phải, là do cậu uống rượu rồi tự đả thông hai mạch nhâm đốc."


"Đúng là cô rồi, ân nhân... Tôi có thể xin cô thêm một chuyện không?" Chim sẻ tinh không ngốc, sao không nghe ra được người này đã giúp cậu. Lần này cậu tới ngoài muốn chứng thực chuyện này, còn muốn nhờ Mễ Uyển giúp một việc. Đáng lẽ cậu không nói thẳng ra vậy đâu, tiếc là đối phương chỉ cho có năm phút.


"Không thể." Mễ Uyển không chần chừ lấy một giây. Đùa à, cô đường đường là một người bắt yêu, chẳng lẽ lại rãnh đến mức đi giúp đỡ yêu quái sao? Cậu cho rằng cậu là anh trai yêu tộc nhà bên, sau này tôi còn phải nhờ cậu giúp đỡ sao.


"Tôi có thể trả tiền."


Mễ Uyển ngồi xuống lần nữa, nghiêm túc hỏi: "Bao nhiêu?"


"Chỉ... chỉ cần giải quyết ổn thỏa thì bao nhiêu cũng được." Chim sẻ tinh thấy Mễ Uyển muốn đổi ý, vội tỏ thái độ.


Yêu tộc bây giờ giàu vậy sao?


"Chuyện gì?" Mễ Uyển hỏi.


"Tôi có một người bạn, cô ấy gặp vấn đề trong việc hóa hình, cô có thể giúp được không?"


"Cũng là chim sẻ?"


"Là gà."


Chim sẻ với gà?


"...Ngày mai dẫn tới cho tôi xem." Mễ Uyển nói.  

Nhấn Mở Bình Luận