Thẩm Thiên Sơ mỏi mệt tựa đầu vào thành giường , khép hờ mi mắt ưu phiền trĩu nặng. Một khắc ấy, cô cảm thấy cả thể xác lẫn tâm hồn này tựa hồ nhẹ bẫng đi, máu đỏ trên cánh tay tuôn ra ướt đẫm drap giường, cũng mang theo thương đau cùng buồn khổ đeo bám cô trôi đi mất.
Lúc đó, Thẩm Thiên Sơ nghĩ, nếu có thể chết thì tốt quá.
Có người từng nói với cô rằng " cái chết là biện pháp giải thoát tốt nhất mà trời cao an bài cho mọi sự sống trên thế gian, là dấu chấm hết cho một đời dài miên man đằng đẵng, là khi hơi thở không còn trong lòng ngực , máu nóng không còn trong huyết quản và hơi ấm không còn đủ để duy trì nhịp đập của trái tim" đều ấy cũng đồng nghĩa với việc , linh hồn cũng sẽ không phải chịu đựng hết thảy những gánh nặng nhân sinh nữa...Cô lẩm bẩm tâm sự cùng bản thân, chi bằng thử một lần có được không, đau đớn cô không sợ , tử thần đến thăm thì có làm sao ...Sống trong dày vò bức bối, cô độc lạnh lẽo như thế này, cô không chịu được...
Dao nhỏ vung lên , nhắm vào vết sẹo mờ trên cổ tay trái mà trực tiếp đâm xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!