Editor: Yuri Ilukh
Hai người đưa Diêm Thông trở về ký túc xá, chỉ một lát sau người được thông báo, bà Viêm, cũng chạy lại đây.
"Tiểu Thông bị sao vậy?" Bà Diêm chạy vào phòng, thấy con trai mình hôn mê bất tỉnh trên giường thì không thèm chào hỏi người khác, bà chạy tới nắm tấy tay Diêm Thông rồi bắt đầu tự mình dò xét tình hình trong cơ thể Diêm Thông.
Viêm Khải đã đứng dậy tránh ra khi bà Diêm bước vào, lúc này anh cũng lặng lẽ đứng bên cạnh Mãn Tình.
Bà Diêm nắm lấy tay con trai, hồn lực theo đó thâm nhập vào, sắc mặt bà Diêm từ từ biến hoá, từ lo lắng chuyển thành khiếp sợ, sau đó biến thành không thể tin được mừng như điên.
"Thầy Viêm, rốt cuộc là Tiểu Thông đã xảy ra chuyện gì?" bà Viêm nhìn về phía Viêm Khải hỏi với giọng run rẩy.
"Tôi cũng không rõ lắm" Viêm Khải lắc đầu nói "Lúc tôi tới thì bạn học Mãn Tình đang chữa trị cho Tiểu Thông, chắc cô ấy sẽ biết rõ hơn tôi"
Bà Diêm nghe vậy thì chuyển ánh mắt lên người Mãn Tình.
"Thật ra thì em cũng không rõ lắm, em chỉ nghe thấy tiếng khóc xong đi tới đó xem có chuyện gì xảy ra" Cô đưa ánh mắt về phía tiểu mập mạp đang cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình "Lúc em tới thì thấy bạn nhỏ này đang ở bên cạnh con trai chị"
Mãn Tình nghĩ rằng cô nói thế thì bà Diêm sẽ chuyển mục tiêu sang người tiểu mập mạp, ai ngờ bà không hề dao động, chỉ nhìn chăm chằm vào Mãn Tình với ánh mắt nóng bỏng: "Sao em phải chữa trị cho Tiểu Thông, tình huống lúc đó thế nào?"
Mãn Tình không biết tại sao bà Diêm lại kích động như vậy, cô cũng không biết lúc nãy cô phá vỡ lá chắn sức mạnh trong người Diêm Thông là tốt hay xấu nên có chút bất an nhìn qua Viêm Khải, vậy mà Viêm Khải lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đồ không có nghĩa khí!!!
Mãn Tình đành phải kể lại tình huống phát sinh lúc đó một lần, tất nhiên Mãn Tình cũng không thừa nhận kỳ nguyện dược tề mà Diêm Thông dùng là do mình làm ra. Cô chỉ nói khi hồn lực của cô đi vào cơ thể của Diêm Thông thì bị sức mạnh chữa lành này kéo sâu vào lá chắn sức mạnh.
"Thì ra thuốc này thật sự có tác dụng, thật sự có tác dụng" Bà Diêm không ngừng lặp lại câu nói này, cả người như bị ngốc.
Thuốc? Trực giác của Mãn Tình nói với cô rằng thuốc trong miệng bà Diêm là kỳ nguyện dược tề do chính mình làm ra, cô không khỏi quay đầu nhìn Viêm Khải. Nhưng Viêm Khải lại hỏi bà Diêm với vẻ quan tâm, "Bà Diêm, Tiểu Thông có sao không?"
"Không sao, Tiểu Thông không sao" Bà Diêm nói như mới tỉnh mộng, "Chẳng những không sao, kinh mạch trong cơ thể thằng bé còn được đả thông"
"Vậy thì quá tốt rồi" Viêm Khải 'vui mừng' nói, "Bà Diêm, cuối cùng mọi người cũng tìm được cách chữa khỏi cho Tiểu Thông rồi, chúc mừng, chúc mừng"
Mãn Tình yên lặng nhìn Viêm Khải diễn trò, cô cũng không tin vừa nãy Viêm Khải kiểm tra cơ thể Diêm Thông mà không phát hiện ra chuyện này.
"Mãn Tình" Bà Diêm chợt nắm lấy tay Mãn Tình.
"?" Mãn Tình có chút kinh ngạc.
"Lần này cảm ơn em. Nếu em không kịp thời tìm thấy Tiểu Thông, dùng hồn lực đi sâu vào kinh mạch thì kinh mạch trong cơ thể thằng bé không thuận lợi được đả thông như vậy." Bà Diêm cảm kích nói.
"Không có gì, đừng khách sáo" Mãn Tình trả lời.
"Không, chuyện này rất quan trọng với chị, với toàn bộ nhà họ Diêm cũng rất quan trọng" Bà Diêm trịnh trọng nói, "Mãn Tình, nhà họ Diêm nợ em một ân tình"
"Chị nói nghiêm trọng quá rồi, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi" Mãn Tình lần đầu tiên bị người khác trịnh trọng cảm ơn như vậy nên có chút không thích ứng.
"Không, em không có hồn hạch mà lại kiên trì giúp Tiểu Thông đánh sâu vào kinh mạch liên tục 3 tiếng đồng hồ, ân tình này nhà họ Diêm sẽ nhớ kỹ". Một hồn sư không có hồn hạch lại không ngại lực tương tác cao liên tục hấp thu sức mạnh tự nhiên liên tục 3 tiếng không ngừng, chắc chắn tinh thần và thể xác của cô đều có gánh nặng rất lớn, "Chắc bây giờ em đã rất mệt, nhanh về nghỉ ngơi đi. Chờ 2 ngày nữa chị và bố của Diêm Thông sẽ tới nhà họ Lâm cảm ơn".
Còn muốn tới nhà cảm ơn? Không cần khoa trương như vậy chứ. Lúc Mãn Tình muốn từ chối thì Viêm Khải bỗng kéo cô về sau một chút, sau đó cô nghe được Viêm Khải nói với bà Diêm, "Tôi đưa bạn học Mãn Tình về trước"
"Được, phiền cậu rồi"
Viêm Khải kéo Mãn Tình ra khỏi khu nhà của nhà họ Diêm, hai người cùng nhau đi về ký túc xá của nhân viên, đi được một lúc thì tới hồ nhân tạo gần đó.
"Mệt không?" Viêm Khải đột nhiên hỏi.
"Hả?"
"Tôi hỏi sau 3 tiếng hấp thu và chuyển đổi hồn lực liên tục không ngừng nghỉ thì em có mệt không?" Viêm Khải hỏi lại.
"Vẫn tốt" Mãn Tình trả lời, ngoại trừ mỏi chân do ngồi xổm ra thì cô không có cảm giác gì quá lớn.
"Quả nhiên" Viêm Khải nở một nụ cười không ngoài dự đoán rồi ngồi xuống chiếc ghế dài bên hồ.
"Quả nhiên gì? Sao anh nói chuyện không đầu không đuôi vậy." Mãn Tình cũng ngồi xuống chiếc ghế dài theo anh.
"Mãn Mãn" Viêm Khải nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt hồ, đột ngột gọi tên Mãn Tình.
"Sao?" Mãn Tình cũng nhìn về phía mặt hồ, từ sau khi thức tỉnh, Mãn Tình chợt phát hiện ra trong thế giới của cô có rất nhiều thứ khác lạ, giống như bây giờ nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt hồ, rõ ràng không có gì trên mặt nước nhưng cô lại có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh mênh mông trên cái hồ nhân tạo này. Giống như xuyên qua mặt hồ nhìn thấy được sức mạnh của nước.
"Chúng ta ký khế ước đi" Viêm Khải nói.
"Không phải đã ký rồi sao?" Mãn Tình hỏi ngược lại.
"Tôi nói là khế ước chính thức" Viêm Khải chợt xoay người, vô cùng nghiêm túc nhìn Mãn Tình, "Để tôi trở thành Chiến Hồn sư của em"
"Hả..." Đầu tiên Mãn Tình sửng sốt, sau đó mặt cô lại nóng lên không có lý do, cô có chút hoảng loạn đứng lên từ chiếc ghế dài, lách người ra khỏi phạm vi cái bóng của Viêm Khải đổ xuống, cười gượng 2 tiếng nói, "Anh bị sao vậy, ký khế ước thôi mà anh nói như cầu hôn vậy"
Làm cả mặt cô đều đỏ.
"Nếu tôi cầu hôn thì em có đồng ý không?" Viêm Khải thuận thế hỏi.
"Anh đừng có mơ" Mãn Tình không chút nghĩ ngợi từ chối.
"Tôi cũng không tệ mà, sao em lại tuyệt tình vậy" Viêm Khải trưng vẻ mặt vô cùng tổn thương ra.
"Đừng trưng vẻ mặt đó ra với tôi" Mãn Tình đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Thuốc mà lúc nãy bà Diêm nói là kỳ nguyện dược tề của chúng ta đúng không"
"Ừ" Viêm Khải gật đầu, lấy lại tư thế ngồi lười biếng lúc trước, nhìn về mặt hồ.
"Bà Diêm nói rằng kinh mạch của Diêm Thông được đả thông là do tác dụng của thuốc. Sao lại vậy" Mãn Tình khó hiểu, "Lúc tôi chữa trị cho Viêm Thông cũng thấy kinh mạch của cậu ấy bị một năng lượng kỳ quái ngăn chặn, nó tạo thành một lá chắn năng lượng ngăn cản hồn lực lưu chuyển. Vậy theo lý thuyết, chỉ cần sức mạnh lớn hơn lá chắn này thì có thể chọc thủng nó"
"Ý em muốn hỏi là sao em có thể phá vỡ được lá chắn sức mạnh này mà Tịnh Hồn sư cấp 10 như bà Diêm lại không thể đúng không" Viêm Khải vừa nghe liền hiểu vấn đề của Mãn Tình.
"Đúng" Ý của Mãn Tình chính là thế này.
"Em thật là chẳng hiểu một chút gì về năng lực của mình cả" Viêm Khải cảm thán nói, "Lúc nãy nếu không phải em mà là một người khác giúp Diêm Thông đánh sâu vào kinh mạch thì chắc bây giờ Diêm Thông đã bị phế rồi"
"Cái gì??" Mãn Tình hoảng sợ, cả người toát mồ hôi lạnh.
"Cái khó ở đây không phải đánh sâu vào lá chắn sức mạnh mà là đánh sâu vào lá chắn sức mạnh mà không làm tổn thương kinh mạch của Diêm Thông" Viêm Khải vừa nói, bàn tay vừa hướng lên trên, một thanh kiếm màu lửa quen thuộc xuất hiện trên tay anh.
Huyền võ, mỗi lần Mãn Tình trông thấy động tác này đều thấy rất hâm mộ.
"Hồn lực của Chiến Hồn sư khi rời khỏi cơ thể chỉ có thể dùng để chiến đấu, nó có lực sát thương rất mạnh, giống như thanh kiếm này" Viêm Khải giải thích, "Luồng sức mạnh trong cơ thể Diêm Thông cũng chính là thanh kiếm này"
"Ý anh là gì?" Mãn Tình nghe không hiểu.
"Hồn lực trong cơ thể hồn sư sẽ không làm tổn thương cơ thể hồn sư, nhưng một khi đổi thành vũ khí thì sẽ có lực sát thương rất lớn" Viêm Khải giải thích, "Tình huống của Diêm Thông giống như thả vào kinh mạch một thanh kiếm, ai chạm vào nó nó liền chém người đó. Cho nên không phải vợ chồng nhà họ Diêm không thể phá vỡ lá chắn mà là thanh kiếm này sẽ phá hư kinh mạch của Diêm Thông trước khi họ phá được lá chắn."
"Thì ra là như vậy, vậy sao hồn lực của tôi đi vào thì lại không sao?" Mãn Tình kỳ quái hỏi.
"Vì hồn lực của em tinh khiết, tinh khiết đến độ gần giống như sức mạnh tự nhiên" Viêm Khải nói, "Cũng vì nguyên nhân này nên lúc em chuyển hoá hồn lực thì gần như không mất chút sức nào"
Đây cũng là lý do vì sao Mãn Tình chuyển hoá hồn lực liên tục 3 tiếng đồng hồ nhưng không có chút mỏi mệt nào.
"Hồn lực của hồn sư là đến từ vạn vật tự nhiên, bất kể là gì thì bản chất đều là sức mạnh tự nhiên, cho nên thanh kiếm trong cơ thể Diêm Thông sẽ không sinh ra kháng cự với hồn lực của em" Viêm Khải nói.
"Hồn lực của tôi đặc biệt vậy sao" Mãn Tình cảm thấy rất kinh ngạc.
"Đúng vậy, động vật quý hiếm"
"Quý hiếm thì có tác dụng gì, dù sao thì cũng không có hồn hạch" Hiện tại cô cũng coi như là có chút hiểu biết về hồn sư và tầm quan trọng của hồn hạch. Mặc kệ hồn lực của cô quý hiếm cỡ nào, nếu không thể lên cấp thì những việc cô có thể làm cũng bị giới hạn.
"Ai nói em không có hồn hạch" Viêm Khải đột nhiên hỏi.
"Anh nói mà" Mãn Tình nói, "Hơn nữa lần trước bố tôi còn dẫn tôi đến gặp giáo viên Triệu Kỳ của học viện Tinh thành, ông ấy cũng nói tôi trời sinh không có hồn hạch"
"Triệu Kỳ? Chỉ là 1 Tịnh hồn sư cấp 11 thôi, lời ông ta nói chưa chắc đã đúng" Viêm Khải nói.
"Khẩu khí lớn vậy? Hồn sư cấp 11 còn không lọt vào mắt anh, vậy anh là hồn sư cấp mấy vậy?" Mãn Tình đã không còn là cô gái ngây thơ không hiểu gì về hồn sư như lúc trước nữa rồi, hồn sư được chia thành 12 cấp, từ cấp 9 trở đi đều rất khó lên cấp, Tịnh Hồn sư cấp 11 ở Linh Ma Giới được coi như động vật quý hiếm. Nhân vật như vậy mà Viêm Khải còn chẳng để vào mắt thì Mãn Tình rất tò mò năng lực thực sự của anh.
"Tôi? Không phải ở cửa trường học có dán sao, Chiến hồn sư cấp 8" Viêm Khải nói.
"Anh nhìn mặt tôi xem có tin không?" Mãn Tình biết thực lực của Viêm Khải rất mạnh, tuyệt đối không thể là cấp 8 được.
Viêm Khải không định tiếp tục đề tài này, anh chuyển chủ đề nói, "2 ngày nữa tôi sẽ đi Linh Đô thành một chuyến, chắc phải ở đó một thời gian mới có thể trở về, trong khoảng thời gian này em đừng đi lung tung."
"Linh Đô Thành? Hình như Lâm Nguyệt cũng học ở đó" Mãn Tình nhớ hình như Lâm Hạo có đề cập qua với cô.
"Lâm Nguyệt hả, tôi có nghe qua, là Tịnh Hồn sư thiên tài, nghe nói chưa đến 20 tuổi đã là Tịnh Hồn sư cấp 8" Viêm Khải nói, "Hình như cô ấy là em gái của em"
"Đúng vậy" Mãn Tình mới tới Linh Ma Giới không lâu nhưng tin đồn về Lâm Nguyệt cô đã nghe được vô số 'Nghe nói toàn bộ thanh niên tài giỏi đẹp trai ở Linh Ma Giới đều mơ ước được ký khế ước với cô ấy"
"Em không cần phải hâm mộ. Em cũng có thanh niên tài giỏi đẹp trai là tôi muốn cùng em ký khế ước nha" Viêm Khải nói "Không hề ngoa khi nói rằng trước đây tôi có thể hạ gục 99% thanh niên đẹp trai tài giỏi ở Linh Ma Giới này trong vài giây đâu."
"Biến đi, ai ghen tị?" Mãn TÌnh tức giận nói.
Viêm Khải cười cười, nhìn thời gian đứng dậy nói, "Tôi phải lên lớp"
Nói xong, Viêm Khải thu huyền võ lại, xoay người đi về khu dạy học.
"Trước đây? Trước đây có thể gϊếŧ chết 99% thanh niên đẹp trai tài giỏi ở LInh Ma Giới là sao?" Mãn Tình có chút khó hiểu, nghi ngờ trong lòng, cô chợt nhớ tới tia ma khí trên người Viêm Khải.
Đúng vậy, bây giờ anh đã là Dị Hồn sư, một khi hồn sư bị dị hoá thì không thể lên cấp được nữa.