Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 35: Anh sẽ không buông tay em đâu

“Tô Mộng, em là của anh, em thuộc về anh, vì sao người khác lại cứ muốn chiếm lấy em?” Giản Dương mạnh mẽ xông tới, dùng hết sức ôm lấy hai chân của tôi, vùi sâu gương mặt vào đầu gối tôi.

Sau khi thay váy cưới, tôi chỉ còn mặc một cái quần giữ nhiệt.

Cảm nhận từng giọt nước mắt của Giản Dương chạm lên đầu gối, trong lòng tôi đau xót không thôi. Những lời uy hiếp trước đó của Giản Dương giống như bỗng chốc biến thành ảo giác.

Có lẽ Giản Dương không có cách nào chấp nhận được chuyện thân thể của tôi bị người khác chiếm hữu, còn có đứa nhỏ trong bụng tôi nữa.

Cho nên anh ấy mới có thể thương lượng với Mã Nam Quân phải tìm cách giết chết đứa nhỏ trong bụng tôi. Đứa nhỏ này đối với bất kỳ một người đàn ông mà nói đều sẽ là một nỗi nhục nhã.

Hành động này của Giản Dương, tôi cũng có thể hiểu được.

Nhưng đứa nhỏ này mang trong người huyết thống của tôi, chỉ cần nghĩ đến cảnh nó bị tổn thương, trái tim tôi sẽ giống như bị ai ngắt nhéo mà đau đớn đến không thở được.

Tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến đứa nhỏ này.

Đối mặt với một Giản Dương khóc giống như đứa trẻ, trái tim tôi dần dịu lại, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên gáy của Giản Dương: “Buông tay thôi, Giản Dương, đây là vận mệnh rồi. Nếu như anh đã để ý như vậy thì rõ ràng chúng ta không thể kết hôn. Không cần thiết phải làm mọi thứ trở nên đau đớn thêm.”

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm mái tóc của Giản Dương rối bời.

Bóng lưng của anh ấy khẽ lay động dưới ánh trắng, cảm giác cô đơn như vậy giống như đang cắt xé rồi lấy hết máu trái tim tôi.

Nhưng khi nói ra lời này, đồng thời tôi cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có thể mang những lời chất chứa trong tim giãi bày cho Giản Dương nghe.

“Không, anh sẽ không buông tay. Tô Mộng, anh yêu em.” Giản Dương ôm lấy cơ thể tôi chặt hơn nữa, hàm răng cắn chặt lên da thịt trên đầu gối, cả người run rẩy trong gió.

Rất đau, thật sự rất đau.

Trên trán tôi thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, nhưng tôi không giãy dụa cũng không có né tránh. Trái tim đã bị ba chữ “anh yêu em” này làm cho rung động.

Tôi sững sờ trong chốc lát, cuối cùng có chút bất đắc dĩ nói với Giản Dương: “Nếu như anh không chịu được cảnh em bị người khác chiếm hữu, còn đang mang thai con của người ta. Vậy thì anh cần gì phải cầm chắc không buông? Rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì?”

“Tô Mộng, anh muốn em, anh và em ở bên nhau nhiều năm như vậy, em còn không hiểu rõ anh sao? Anh không thể không có em? Gả cho anh, đừng chạy trốn.” Giọng nói của Giản Dương trở nên khàn đặc, còn mang theo một chút cảm giác suy yếu.

Tôi thật sự không có cách nào để nói ra những lời làm tổn thương Giản Dương, nước mắt lăn dài hai bên má: “Vậy còn đứa nhỏ? Đứa nhỏ trong bụng em thì sao?”

“Anh sẽ để Mã Nam Quân từ từ nghĩ ra biện pháp, anh sẽ không làm tổn hại đến thứ nghiệt chủng kia của em. Tô Mộng, em phải nhớ cho kỹ, bất luận anh có làm gì đều là vì một mình em hết.” Giản Dương nói xong, từ tốn chạm môi lên dấu răng trên đùi tôi.

Tôi mở to hai mắt nhìn Giản Dương, thân thể quỳ trên mặt đất lùi ra phía sau nửa bước.

Lòng tôi hoàn toàn rối loạn, đột nhiên tôi không có lý do gì để từ chối Giản Dương, còn giống như có thể hiểu được trong lòng của Giản Dương.

Lần đầu tiên của tôi cho cương thi ngàn năm chứ không phải Giản Dương, ở trong lòng anh ấy nhất định sẽ vô cùng đau khổ và phẫn nộ đúng không.

Nhưng anh ấy lại lựa chọn tha thứ.

“Em… em không đủ điều kiện để đồng ý với anh. Giản Dương, em không xứng với anh. Hơn nữa, trong bụng em còn có âm thai, em cũng không muốn bỏ nó. Nó có lẽ là một cương thi hoặc cũng có thể là một đứa con của ác quỷ, nhưng suy cho cùng nó vẫn là con của em.”

Tôi đối với Giản Dương vẫn còn cảnh giác, mặc kệ anh ấy có cầu xin như thế nào đi chăng nữa nhưng tôi vẫn như trước, lo sợ anh ấy sẽ làm tổn hại đến bào thai trong bụng.

Tôi đã đưa ra quyết định sẽ sinh đứa nhỏ cho người đó, mặc kệ những người xung quanh có chỉ trích tôi như thế nào.

Tôi lui ra sau vài bước, anh ấy cứ như vậy đuổi theo, ôm lấy đùi của tôi, vừa hèn mọn vừa yếu ớt: “Tô Mộng, đừng đi, anh cầu xin em. Chuyện âm thai chúng ta có thể bàn bạc lại, nếu em thích, anh có thể coi nó như là con của anh.”

Thỏa hiệp như thế ngược lại còn làm cho tôi không được tự nhiên.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận