Tiểu Ái Nhi những tháng ngày ở thành phố không những giúp Bạch Dương Vĩ quản lí công ty, còn không ngừng nghỉ mở rộng tìm kiếm cho đôi mắt cho Sở Hòa.
Việc tìm kiếm mắt thật sự rất khó khăn, trên thế giới này người cần mắt cũng không phải bọn họ.
Cũng may lúc ở Nhật Bản, có một chàng trai bị tai nạn giao thông không qua khỏi.
Cha mẹ của chàng trai đó giúp con trai mình làm việc tốt, kí giấy hiến tặng nội tang của con trai mình cho những người khác.
Bậc làm cha mẹ, ai cũng muốn con mình sống tốt.
Nhìn đôi vợ chồng mất đi đứa con duy nhất, nhưng ý chí vẫn kiên cường thay con làm việc tốt.
Tiểu Ái Nhi cũng giúp họ xây lại căn nhà mới, đối xử với hai người kia rất tốt.
Cho nên việc tặng mắt được trao cho Sở Hòa.
Bạch Dương Vĩ nghe đến đây, kích động đến độ ôm chằm Sở Hòa nói.
"Hòa...em nghe thấy không? Hòa, em sắp nhìn thấy rồi...!Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người mà!"
Sở Hòa cũng bất ngờ trước tin này.
Cậu vốn dĩ đã không có ý nghĩ hay hi vọng vào một ngày nào đó sẽ lại được nhìn thấy ánh sáng.
Mấy tháng qua, mỗi ngày đều nghe tiếng sóng vỗ, chờ đợi Bạch Dương Vĩ đi làm về, cuộc sống bình lặng này đối với cậu là quá đủ rồi.
Bây giờ còn được nhận đôi mắt, Sở Hòa thật sự rất bất ngờ.
Bạch Dương Vĩ mừng như một tên dở người, còn nắm lấy vai của ông nội lắc lư.
"Ông!! Ông nghe thấy gì không! Sở Hòa sắp thấy được ánh sáng rồi."
"Khụ...ranh con, đừng lắc nữa...ta đang bị nghẹn"
Trong căn nhà nhỏ, bầu không khí rộn ràng đầy tiếng cười vang lên.
Đêm tĩnh lặng ở biển hôm nay cũng thật lãng mạn.
Kết thúc giờ ăn tối, Bạch Dương Vĩ rửa chén.
Bạch lão gia ra ngoài sân ngồi ngắm trăng, Tiểu Ái Nhi, Nhậm Phi và Sở Hòa ngồi nói chuyện với nhau.
Tiểu Ái Nhi kể cho Sở Hòa nghe rất nhiều chuyện, khiến cậu cười không ngừng.
"Sở Hòa, cậu biết không? Lúc biết tin sắp được làm cha, Nhậm Phi vui đến ngất xỉu đó.
Nhìn anh ấy lạnh nhạt vậy thôi, nhưng tâm hồn rất yếu đuối..."
"Ha...ha..."
Sở Hòa cười rất tươi, nụ cười không còn một chút nặng nề hay tâm sự gì cả.
Bạch Dương Vĩ rửa chén xong nhìn ba người trong nhà hòa thuận, hắn mỉm cười rót một cốc nước ấm đi ra ngoài.
Bạch lão gia vẫn mặc bộ đồ vest đen, hai bàn tay đặt trên đầu cây gậy khảm vàng.
Ánh mắt của ông dõi về mặt trăng.
Mặt dù đã hơn bảy mươi tuổi nhưng Bạch lão gia vẫn giữa cho mình một phong độ rất tốt.
Thoạt nhìn còn trẻ hơn tuổi thật.
Bạch Dương Vĩ đưa cốc nước đến trước mặt ông, khẽ gọi.
"Ông nội, uống chút nước đi!"
Bạch Chính Nghiêm nhận ly nước từ cháu trai, ánh mắt trở nên hiền lành hơn, nhưng miệng vẫn mắng.
"Ranh con, còn tưởng con quên ông nội rồi!"
Bạch Dương Vĩ gãi đầu, cười gượng đáp.
"Con không có..."
"Không có mà bỏ đi lâu như vậy sao? Ông nội mày chưa có chết, chẳng lẽ không thể bảo vệ con được sao?"
"Con nghĩ ông đã già rồi...ai da..."
Bạch Chính Nghiêm cầm cây gậy lên đánh vào chân của Bạch Dương Vĩ một cái, ghét bỏ nói.
"Ta già thì sao? Ta vẫn là người có uy quyền nhất gia đình này! Bạch Nhân là do ta và bà nội nó nuôi lớn, ta không dạy nó được thì ai dạy nó được chứ? Mẹ con cũng vậy, ai dám qua mặt ta sao?"
Bạch Chính Nghiêm quả thật là một người rất có uy lực, năm xưa một mình ông gây dựng lên một Bạch gia lớn mạnh, người người thấy ông đều phải khiếp sợ, huống hồ gì vợ chồng Bạch nhân lại là con của ông?
Bạch Dương Vĩ là cháu trai cưng duy nhất, ông không bảo vệ hắn thì bảo vệ ai?
Bạch Dương Vĩ xoa xoa bắp chân, cười hì hì lấy lòng Bạch Chính Nghiêm.
Bạch Chính Nghiêm ánh mắt nhìn về nơi xa xôi, nói với Dương Vĩ.
"Con tính cả đời ở đây sao?"
Bạch Dương Vĩ mỉm cười, gật đầu.
"Sở Hòa bị áp lực nhiều, bây giờ trở về nếu lỡ cha mẹ lại gây sự với em ấy...!con sợ Sở Hòa không chịu được..."
Bạch Dương Vĩ thở dài nghĩ, cuộc sống ở đây cũng tốt.
Sở Hòa ngày ngày khỏe mạnh, hắn không quay về cũng được.
Nhưng Bạch Chính Nghiêm lại nhếch môi, mắng.
"Gia sản của ta gây nên không ai kế thừa thì biết phải làm sao? Ranh con, con còn trẻ...sao lại nói ngu ngốc như thế? Hơn nữa con và Sở Hòa cứ về nhà cho ta, ông ở đây...Bạch Nhân dám làm gì con? Ta sinh ra nó được thì ta đánh nó được!"
Bạch Chính Nghiêm rõ ràng là cưng cháu như vàng, chỉ cần điều Bạch Dương Vĩ làm...ông quả thật sẽ ủng hộ hết mình.
"Ông nội...ông không giận chuyện con quen người đồng tính sao?"
Ông nội lắc đầu, dường như nhớ về chuyện cũ.
Kí ức xa xăm lại hiện ra, ông nói.
"Ta cũng từng rất ghét đồng tính, cho đến khi người anh em tốt của ta sự sát cùng người yêu của cậu ấy...!Ta mới nhận ra, yêu ai cũng được...miễn bọn họ hạnh phúc là được.
Con biết chú Hứa Lâm Phong không ? Chú ấy cũng là đồng tính, người yêu chú ấy cắt cổ tay tự sát...chú ấy vì chịu đau lòng không được mà đã chết cùng người kia"
Kí ức hiện về,Bạch Chính Nghiêm dường như vẫn không quên được ngày đó...