Năm xưa, Bạch Chính Nghiêm có một người bạn.
Người ấy là đồng tính, sẵn sàng bỏ cả vợ con chỉ để bảo vệ một nhân tình nhỏ là nam.
Chuyện này sau khi bị lộ ra, giới truyền thông không ngày nào để hai người kia yên thân.
Mà vào thế hệ đó, chuyện tình cảm đồng tính vẫn chưa được chấp nhận rộng rãi.
Hai người bọn họ vì không chịu nổi áp lực mà tự sát.
Nghe nói...lúc chết rồi bạn của Bạch Chính Nghiêm vẫn ôm cứng người tình trong lòng, như thể sợ buông ra bọn họ sẽ hoàn toàn tách khỏi nhau vậy.
Ban đầu ông cũng chẳng ủng hộ đồng tính, cho đến một ngày bà của Bạch Dương Vĩ ra đi.
Sự thống khổ khi mất đi người mình yêu khiến ông nhận ra...!Yêu ai cũng được, miễn là đối phương vẫn mãi sống bên cạnh mình là được.
Bạch Dương Vĩ dẫn theo Sở Hòa bỏ đi, ông cũng rất lo lắng.
Dẫu sao hắn cũng là cháu của ông...ông cũng sợ mất đi hắn.
Tình yêu không có lỗi, lỗi ở cách người khác nhìn vào nó bởi một con mắt bị biến chất.
Và dĩ nhiên, lỗi sai là ở người đó.
Bạch Chính Nghiêm và Bạch Dương Vĩ cùng nhau ngắm trăng.
Lặng lẽ và yên bình.
Tiếng sóng gió rì rào, bọn họ suy cho cùng cũng có quyết định riêng của mình.
----****----
Hơn mười hai giờ đêm, căn nhà nhỏ cuối cùng trở về sự yên tĩnh vốn có.
Bạch Chính Nghiêm tuổi đã cao, nên sau khi ngắm cảnh được một lúc thì vào thẳng phòng ngủ của Bạch Dương Vĩ và Sở Hòa ngủ một giấc.
Tiểu Ái Nhi dù sao cũng đang mang thai, bọn họ nhường phòng ngủ của khách cho hai vợ chồng kia.
Cuối cùng...hai vị chủ nhân của ngôi nhà đã trải thảm và mang chăn gối ra phòng khách ngủ.
Bạch Dương Vĩ nhét Sở Hòa vào chăn, ôm lấy cậu nói nhỏ.
"Mùi sữa tắm lần này không thơm lắm nhỉ? Lần sau vẫn nên dùng mùi hoa đào thì tốt hơn!"
Bạch Dương Vĩ hít mùi sữa tắm mới mua ngoài chợ khi sáng vẫn còn bám trên người Sở Hòa, sau đó thở dài buồn bã.
"Ha ha..."
Sở Hòa bị Bạch Dương Vĩ cọ tới cọ lui khiến cậu có cảm giác rất nhột, miệng cười khanh khách.
Hai người mỗi đêm đều cùng nhau đùa giỡn đến vui vẻ đã thành thói quen, cuộc sóng như dòng nước chảy róc rách này khiến bọn họ cảm thấy thật may mắn.
Nhưng mà...!Bạch Dương Vĩ vẫn có tâm sự.
"Ông muốn anh quay trở về tiếp quản công ty....!Anh dù sao cũng là người nối dõi duy nhất của Bạch gia..."
Bạch Dương Vĩ xác định cả đời này sẽ chung sống với Sở Hòa, hắn biết bản thân mình sẽ không có con nối dõi cho nên trách nhiệm của Bạch gia hắn cũng phải gánh vác một chút.
Nhưng mà về lại thành phố, nơi mang theo nhiều sự đau thương cùng nổi ám ảnh kia.
Sở Hòa liệu có đồng ý không?
Hắn mang cậu về nơi xa thành phố, bỏ lại những quá thứ đau thương...!Bây giờ mang cậu về lại, Sở Hòa có lẽ sẽ không thích.
Bạch Dương Vĩ nhìn nét mặt Sở Hòa, thấy cậu không có bất kì phản ứng nào liền nghĩ Sở Hòa có lẽ không thích, hắn vội vàng sửa lại lời nói.
"Sở Hòa, anh chỉ nói thế thôi.
Nếu em không thích thì không cần phải quay về.
Chúng ta cứ ở lại đây cũng được, anh mang em qua Nhật...làm phẫu thuật mắt xong chúng ta lại cùng nhau sống ở đây tiếp."
Bạch Dương Vĩ không quan tâm nữa, chuyện công ty hắn không muốn quan tâm...!Sở Hòa của hắn nếu xảy ra lệnh hệ gì hắn mới là người phải hối hận cả đời.
Không về cũng được, sống ở đây cũng được, có lỗi với ông nội cũng được.
Miễn Sở Hòa vui thì có sao cũng được...
"Ha ha..."
Sở Hòa bỗng nhiên bật cười một tiếng.
Cậu không thể nhìn thấy được người trước mặt, nhưng qua giọng nói của hắn.
Cậu biết Bạch Dương Vĩ có vẻ đang lúng túng và lo sợ cậu sẽ tức giận.
Người đàn ông này cũng đã vì cậu mà hy sinh quá nhiều, vinh hoa phú quý cũng sẵn sàng từ bỏ chỉ để về bên cậu.
Sở Hòa không đòi hỏi nhiều, cậu biết mình cũng phải hiểu chuyện.
Sở Hòa đưa tay lên không trung sau một lúc tìm kiếm cũng chạm vào được mặt hắn.
Khuôn mặt vẫn mềm mại và ấm áp như ngày nào, Sở Hòa theo thói quen hôn lại mặt Bạch Dương Vĩ.
Sau đó làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Phẫu thuật mắt xong chúng ta về thành phố đi, em cùng anh trở về..."
----*****----
Bạn Cỏ comeback rồi đâyyyy