Bạch Dương Vĩ rời phòng ngủ đi xuống phòng cách, vì đã là ban đêm cho nên hắn di chuyển rất nhẹ nhàng.
Dù sao trong nhà cũng có hai người lớn tuổi, vẫn nên tôn trọng để hai người ngủ một giấc thật tốt.
"Oa...oa..."
Bạch Dương Vĩ vừa đi xuống phòng khách đã nghe tiếng trẻ con khóc trong đêm, âm thanh đứa nhỏ thật gần thành công thu hút được sự chú ý của hắn.
Tiếng khóc của đứa nhỏ gào lên trong màn đêm, sự sợ hãi cô độc gào xé tim gan người nghe.
Bạch Dương Vĩ như bị thu hút, vội vàng đi ra ngoài kiểm tra.
Nơi Bạch Dương Vĩ sinh sống mỗi ngôi nhà, biệt thự đều cách rất xa nhau.
Vấn đề tiếng trẻ em khóc có thể vang vọng đến đây là điều không thể, hắn đặt ra nghi vấn...!tức tốc chạy ra ngoài.
Cánh cổng vừa bật mở, một sinh linh nhỏ bé đang được quấn chăn bông màu hồng nằm trong thùng giấy liên tục gào khóc.
Tay đứa nhỏ lộ ra ngoài, liên tục quấy khóc như thể tìm kiếm sự yêu thương trong vô vọng.
Bạch Dương Vĩ vội bế đứa nhỏ lên, vì đây là lần đầu tiên tiếp xúc với trẻ sơ sinh cho nên hắn rất lúng túng.
Bạch Dương Vĩ ôm đứa trẻ trên tay, cứ thế mà chạy thẳng vào phòng ngủ.
Đứa bé vẫn khóc, âm thanh của đứa nhỏ này thành công khiến mọi người trong căn nhà tỉnh giấc.
Sở Hoà ngồi trên giường, nghe tiếng khóc đến khàn cả tiếng của đứa nhỏ cũng sốt hết ruột gan.
Tuy rằng cậu không thấy được hình dạng của đứa trẻ, trước mặt cậu là một mảng thật tối nhưng mà Sở Hoà nhận ra đứa nhóc này đang rất đau khổ.
"A..."
Sở Hoà vươn tay lên không trung, ngụ ý muốn Bạch Dương Vĩ cho cậu bế.
Nhưng mà Bạch Dương Vĩ sợ đứa bé quấy khóc như vậy sẽ làm phiền đến Sở Hoà, cho nên chỉ có thể từ chối.
"Đứa trẻ này cứ để anh ôm, nó khóc như vậy sẽ khiến em rất mệt mỏi."
Lời vừa dứt, thím Hoa cùng quản gia Minh Tuấn cũng đã xuất hiện trước cửa phòng.
Bạch Dương Vĩ nói qua loa tình hình, sau đó một đám người lớn vì sự xuất hiện của đứa trẻ mà lúng túng.
Cũng may thím Hoa cũng từng có kinh nghiệm, mặc dù hai đứa con của bà cùng chồng đều chết trong một vụ tai nạn.
Nhưng theo kí ức của bà, thím Hoa chỉnh lại tư thế bế đứa nhỏ cho Bạch Dương Vĩ, sau đó kiểm tra một hồi rồi nói.
"Là bé trai, trong chiếc chăn quấn đứa nhỏ vẫn còn một mảnh thư"
Bạch Dương Vĩ nhờ thím Hoa đọc bức thư, từng chữ vang lên khiến Sở Hoà sững người.
"Thành thật xin lỗi vì đã bỏ rơi khi con chỉ vừa tròn một tháng tuổi.
Mong mọi người cưu mang đứa bé, tôi không đủ khả năng nuôi đứa bé nữa.
Hy vọng mọi người không vì nó bị mù một bên mắt mà xa lánh nó..."
"Ha...thì ra đứa bé này có khiếm khuyết"
Bạch Dương Vĩ lắc đầu thở dài một hơi, còn nhỏ như vậy đã phải gánh chịu thiệt thòi, thằng bé này cũng quá là bất hạnh rồi.
Bạch Dương Vĩ ôm nó trên tay, tư thế ôm đã thoả mái khiến thằng bé đã không còn khóc dữ dội.
Nhà cũng chỉ toàn người lớn, không có sữa bột cho trẻ sơ sinh cho nên thím Hoa đành pha một ít nước ấm hoà quyện với đường cho đứa nhóc uống đỡ.
Quản gia cũng không ngại trời tối mà đi ra ngoài mưa sữa cho đứa nhỏ.
Thằng bé uống nước đường rất ngoan, xem ra cơn đói đã được cầm chừng.
Từng muỗng nước đường được đưa vào miệng đều uống rất nhanh, sự ầm ĩ vì tiếng khóc cũng qua đi.
Thím Hoa cho thằng bé uống nước đường xong lại trả về cho Bạch Dương Vĩ, không biết vì đã qua cơn đói bụng hay là do khóc quá mệt mà cứ thế đứa nhỏ dần dần ngủ say.
Bạch Dương Vĩ nhìn sắc mặt Sở Hoà cũng có chút mong chờ liền nhẹ nhàng ôm đứa bé ngồi trên giường, sau đó đặt đứa bé vào lòng Sở Hoà.
"Em ôm cẩn thận một chút, đừng để nó thức giấc"
Sở Hoà ôm được bé con trong lòng còn có sự hỗ trở của Bạch Dương Vĩ, mặt dù có chút căng thẳng kèm theo việc không thể hình dung được khuôn mặt bé con.
Nhưng mà cảm giác ôm vật nhỏ mềm mại lại khiến trái tim cậu đập liên hồi.
Bạch Dương Vĩ ngồi ở phía sau lưng, hôn lên tóc Sở Hoà rồi nói.
"Ngày mai anh sẽ đưa thằng bé đến trại mồ côi, hy vọng bọn họ sẽ chăm sóc cho bé con thật tốt"
Mặc dù đứa nhỏ đáng thương, nhưng Bạch Dương Vĩ còn có Sở Hoà.
Nếu như vì chăm sóc đứa bé mà quên đi Sở Hoà, hắn có chút không đành lòng.
Vậy mà vừa nói dứt câu, Sở Hoà đã vội ôm đứa bé vào lòng thật chặt, vẻ mặt hốt hoảng liên tục lắc đầu.
"A...a..."