Ăn cơm trưa xong Bạch Dương Vĩ ở lại nhà chính nói chuyện với ba mẹ hắn một lúc nữa cũng xin phép rời đi.
Vốn dĩ hắn cũng chỉ ở lại chơi có một lúc, sau đó còn phải đi mua sắm cho nên cũng không thể ở lại quá lâu.
Khoảng hai giờ chiều, hắn tạm biệt cha mẹ rồi đánh tiếng gọi Sở Hòa.
" Này! Sở Hòa mau đi thôi.
Cậu còn chậm chạp thì đừng mong tôi cho cậu đi theo"
" A...a..."
Sở Hòa hai tay xách theo những tui đồ do ông bà chủ đưa, chật vật mang nó chạy từ nhà đi ra ngoài.
Nhìn cảnh tượng chật vật của Sở Hòa, Bạch Dương Vĩ tốt bụng xách hộ cậu vài túi đồ.
Còn giả vờ trách mắng.
" Có người làm nào giống cậu không ? Để ông chủ sách đồ hộ.
Phải chăng do tôi chiều cậu quá nên cậu mới có tật xấu này ?"
Sở Hòa lắc đầu xua tay, trong lòng thầm nghĩ.
" Rõ ràng là cậu chủ muốn giúp em mà.
Tại sao lại đổ lỗi tại em cơ chứ ?"
Sở Hòa ngẩn bày ra vẻ mặt bị oan, Bạch Dương Vĩ vốn dĩ cũng chỉ đùa cậu nên lập tức bật cười.
Còn bồi thêm một câu.
" Còn không mau lên xe? Có tin tôi để cậu lại đây luôn không ?"
" A...a..."
Sở Hòa vừa nghe đến tin Bạch Dương Vĩ muốn bỏ mình lại ngay lập tức ngồi vào trong xe.
Mà hắn cũng đeo kính râm lên, nở một nụ cười rồi ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Qua khung cửa kính tầng hai của ngôi nhà họ Bạch.
Bạch lão gia nói với vợ mình.
" Thật ra thằng bé Sở Hòa này rất tốt, nó luôn tận tâm chăm sóc Bạch Dương Vĩ nhà mình.
Cũng chỉ có mình nó có thể chiều đúng ý Dương Vĩ, như thế cũng ổn"
Bạch phu nhân không thèm quan tâm đến lời nói kia.
Chỉ buông một câu.
" Người làm là người làm, sau này Dương Vĩ sẽ có vợ nó chăm sóc"
-----****-----
Bạch Dương Vĩ thật ra xem Sở Hòa vừa như một người bạn, lại như một đứa em trai.
Mặc dù bản tính hắn rất kiêu ngạo, thường hay bắt Sở Hòa hầu hạ mình.
Nhưng hắn vẫn luôn xem cậu như một người em trai, đôi lúc khi đi công tác về.
Mặc dù không mua quà cho cậu, nhưng hôm sau hắn nhất định sẽ dẫn cậu đi mua sắm.
Bạch Dương Vĩ cho rằng Sở Hòa muốn đến trung tâm thương mại ,vì nơi mày rộng lớn.
Nhưng Sở Hòa vốn dĩ chỉ thích ở cạnh hắn.
Dẫu là đi đâu cũng được.
Hai người bọn họ rất nhanh đã đến được khu chuyên bán những loại áo quần theo kịp trào lưu của giới trẻ hiện tại.
Bạch Dương Vĩ khoác tay nói với Sở Hòa.
" Nào, muốn mua đồ gì thử thỏa mái chọn.
Anh đây sẽ trả tiền cho cậu"
Sở Hòa vốn dĩ không biết cách ăn mặc, cái cậu mong muốn là có thể ở cạnh Bạch Dương Vĩ.
Cho nên cậu chỉ chọn vài áo phông và quần đơn giản.
Bạch Dương Vĩ nhìn cậu cứ quanh quẩn tại quầy quần áo giảm giá, trong lòng nhịn không được lại đi đến kéo tay Sở Hòa đi chỗ khác.
Miệng lẩm bẩm.
" Có phải tôi phá sản hay nghèo đói đến độ không mua được cho cậu một bộ đồ tử tế đâu? Việc gì lại đi mua đồ giảm giá, không thấy mất mặt tôi à ? Đi sang cửa hàng bên này.
Anh đây mua cho cậu bộ đồ tử tế"
Sở Hòa bị kéo đi, tay chân vẫn không kịp phản ứng.
Thế là đầu cậu đập vào lưng của Dương Vĩ, cậu thất thanh kêu lên một tiếng " A".
Hắn lập tức dừng lại, quay sang hỏi.
" Có đau không?"
Cậu lắc đầu, biểu thị không sao.
Hắn cũng không nói gì nữa, hai người cùng tiến vào một cửa hàng đồ hiệu.
Sở Hòa vào Bạch Dương Vĩ vừa bước vào trong cửa hàng đã gặp phải một cặp nam nam đi bước.
Mà người này không ai khác chính là Hàn Châu và bạn trai anh ta.
Bốn đôi mắt chạm nhau, vẫn là Hàn Châu lên tiếng trước.
" Dương Vĩ...Sở Hòa.
Lâu rồi không gặp hai người."
Sở Hòa rất quý Hàn Châu, bởi vì người này hiền lành và rất tốt bụng.
Chỉ là vì sau này thích Dương Vĩ nên cậu không còn tiếp xúc với Hàn Châu nữa.
Bây giờ gặp lại y, Sở Hòa lập tức cười chào.
Nhưng Bạch Dương Vĩ có vẻ rất ghét Hàn Châu, đến một câu chào tử tế hắn cũng không nói.
Hắn kéo Sở Hòa đi, trực tiếp xem Hàn Châu là không khí.
Khoảnh khắc bọn họ lướt qua nhau, bạn trai Hàn Châu đánh tiếng hỏi.
" Đó có phải là người em kể không ? Cái người mà em thích nhưng cậu ta lại đánh em?"
Hàn Châu gật đầu thở dài, trong đầu cậu chỉ toàn hình bóng gương mặt vô tội của Sở Hòa.
Cậu nặng nề nói một câu, không rõ đầu đuôi.
" Gặp phải Dương Vĩ, mà nếu thích cậu ta...có lẽ không chỉ mình em xui xẻo, mà còn một người nữa?"
" Ai vậy?"
Hàn Châu chỉ cười trừ lắc đầu không nói rồi kéo bạn trai rời đi.
Người xui xẻo đó, chính là người luôn xem Dương Vĩ như chính mạng sống của mình.