Bạch Dương Vĩ tăng ca ở công ty đến trưa mai mới về, Tiểu Ái Nhi cùng bạn bè đi chơi.
Có lẽ cũng tối muốn mới về ngủ, Sở Hòa cũng xem như là an toàn qua đêm nay khi không phải va chạm mặt của hai người bọn họ trong ngày hôm nay.
Cậu cũng không hề hay tin được việc ngày mai bà chủ sẽ đến, chỉ theo sự hướng dẫn của thím Hoa.
Làm công việc người giúp việc cần làm.
Thông thường, nếu chủ nhân ngôi nhà về trễ thì mọi người làm đều có quyền đi ngủ sớm.
Chỉ cần quản gia hay đầu bếp còn thức mở cửa là được.
Dù sao thì hôm nay Sở Hòa vừa mệt mỏi mặt mũi lại bầm tím, cậu quyết định đi ngủ để vơi đi bớt chuyện buồn vậy.
Sở Hòa ôm cái gối về phòng mình, thấy thím Hoa cũng đã gần khuya vẫn còn đang ở trong bếp thì chỉ cười rồi động viên bà.
Sau đó thì về phòng ngủ.
Dù sao thì đây cũng không phải là chuyện của cậu.
Huống hồ nếu cậu giúp đỡ sẽ khiến thím Hoa khó xử, cho nên Sở Hòa đành về phòng an ổn ngủ một giấc.
Sở Hòa mệt mỏi nằm trên giường, cả ngày hôm nay rõ ràng chỉ cho vào bụng một chút thức ăn.
Vậy mà hiện tại lại không thấy đói, tâm trạng có chút nặng nề.
Cậu lấy từ dưới gối ra tấm ảnh cũ hai người chụp chung, nhìn vào tấm ảnh đó một lúc lâu rồi thì cất nó về lại chỗ cũ.
Sống mũi bắt đầu cay cay.
Đêm nay lại thật dài.
-----****------
Buổi sáng ngày mới lại bắt đầu, Sở Hòa vừa thức dậy đã thấy thím Hoa, quản gia và vài người làm khác bận bịu ra vào.
Cậu ngây người không hiểu sao mọi người lại bận đến thế.
Quản gia nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Sở Hòa thì nhanh chóng giải thích.
"Hôm nay là sinh nhật Bạch phu nhân, một lát nữa vợ chồng Bạch lão gia sẽ đến đây ăn tiệc.
Mọi người đang chuẩn bị bữa tiệc"
Sở Hòa vừa nghe đến vậy cũng không màng đến ăn sáng, lao vào quét dọn nhà cửa, cật lực lau bụi rồi phụ giúp mọi người.
Bạch Dương Vĩ đang bận việc, buổi trưa mới về đến nhà.
Tiểu Ái Nhi đang bận rộn thay áo quần.
Hôm nay thời tiết rất nóng, chỉ mới tám giờ sáng mà ánh nắng đã có chút gay gắt.
Sở Hòa dọn dẹp nhà cửa chỉ mới được một giờ mà sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi, hôm qua ăn không nhiều thành ra hôm nay có chút đói bụng.
Nhưng mọi người ai cũng làm việc, Sở Hòa càng không dám lười biếng.
Mười giờ trưa,vợ chồng Bạch lão gia xuất hiện.
Bạch phu nhân và Bạch lão gia vừa bước vào thì mọi người làm trong nhà đều cung kính chào bọn họ.
Tiểu Ái Nhi từ trên lầu đi xuống.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản dài quá gối một chút, chân váy phồng ra thoạt nhìn rất đáng yêu.
Vừa thấy Bạch phu nhân đã vội lao vào lòng bà gọi.
"Bác gái, con nhớ bác làm"
Bạch phu nhân cười hài lòng nói.
"Nhi Nhi của ta, lại đây ta nhìn một chút nào!"
Tiểu Ái Nhi vừa ngẩng đầu lên, Bạch phu nhân lập tức giật mình kinh hãi nói.
"Đầu...đầu của con sao vậy?"
Miếng băng gạc quanh đầu Tiểu Ái Nhi đã được thay trắng, vết thương đã được băng bó rất kĩ càng.
Bạch phu nhân sợ hãi hỏi.
"Là ai...là ai đã bắt nạt con? Nhi Nhi, con mau nói đi.
Ta lập tức thay con trừng trị người đó!"
Tiểu Ái Nhi giây ban đầu còn ngẩng ngơ, giây sau đã nghe Bạch phu nhân muốn đòi lại công bằng cho mình lập tức trong đầu nảy ra ý xấu.
Cô rũ mắt đáng thương nhìn Sở Hòa mặt mũi đã bầm tím đứng ở sau lưng mình, rụt rè đáp.
"Không...không sao đâu ạ.
Chỉ là hôm qua con sơ ý mang nhầm chiếc vòng tay của Sở Hòa.
Cậu ấy tức giận nên xảy ra một chút, Sở Hòa không may khiến con ngã xuống cầu thang ạ.
Bác gái, bác đừng tức giận.
Sở Hòa thật sự không cố ý làm con bị thương"
Tiểu Ái Nhi mặc dù ngoài mặt tỏ vẻ đáng thương nhưng trong lòng lại thầm cười nghĩ.
"Để tôi xem lần này cậu đối phó thế nào, dù sao cậu cũng bị câm sẽ chẳng thế phản bác lại được.
Còn đám người làm ai dám để mất việc mà đứng ra bảo vệ cậu chứ!"
Quả đúng như vậy, Sở Hòa bị câm không thể nói được.
Chỉ ngẩng mặt lên lắc đầu liên tục, còn dùng cổ họng kêu lên vài tiếng tuyệt vọng.
"A...a...a!"
"Phu nhân, con không hề làm chuyện này...phu nhân, mong người đừng hiểu lầm con mà"
Sở Hòa vùng vẫy trong sự tuyệt vọng, đám người làm chỉ có thể cúi đầu hít một hơi lạnh nghĩ.
"Ái Nhi cũng ác quá rồi đi, ai không biết phu nhân nổi tiếng hung bạo.
Hôm qua Sở Hòa bị đánh còn chưa đủ sao? Bây giờ lại muốn gây thêm họa cho bà ấy"
Quả đúng như người làm nghĩ, Bạch lão gia cũng có vẻ giận, mặc dù ông không nói nhưng nhắm mắt làm ngơ nhìn vợ mình lao đến Sở Hòa.
"A...a...a"
Sở Hòa dùng âm cổ chật vật muốn giải thích, nhưng Bạch phu nhân đã lao đến nắm tóc của cậu kéo mạnh.
Da đầu của Sở Hòa như thể muốn nứt toác ra vậy.
Chát! Chát!Chát!
Ba cái tát trời giáng vang lên, Bạch phu nhân mắng.
"Loại súc sinh này, ta nhặt cậu về đúng là vô tích sự mà..."